Hãy về bên em
Vẫn biết anh buồn! Em phải làm sao?
Đổi gió, thay trăng để người bớt sầu
Nhìn thấy anh buồn! Em cũng buồn lay…
Giọt đắng trên môi loan đọng khóe hồn
Đêm nay ngoài kia bão tố dội về
Trông trời xa nhớ người lòng tái tê
Đôi chân run tìm vách đời tựa nhẹ
Âm thanh mưa rót mãi réo gọi tình
Có lẽ là! Anh chẳng bao giờ tỉnh?…
“hồ tương tư sâu thẳm nhấn chìm mình”
Một đóa quỳnh lặng thầm bên trống vắng
Tỏa hương chiều bay theo gió tìm ai
Cái bóng ấy!… Cái… Hư không bất tận!…
Đốt tim em bốc khói tận mây ngàn
Đừng đi nữa, hãy về bên em nhé!
Cỏ thiên đàng ta nhặt, ủ cho nhau.
Categories: Thơ đời, Thơ tình
1 Comment »
« Bên thuyền Đoạn Trường | Home | Đợi cành san hô »
Tháng Sáu 18th, 2012 at 12:13 Chiều
Đừng đi nữa, hãy về bên em nhé!
Cỏ thiên đàng ta nhặt, ủ cho nhau.
—————-
CỎ THIÊN ĐƯỜNG
Anh lang thang như con chiên lạc đạo
Chúa trên trời cứu rỗi ước mơ ta.
Thiên đường em, anh chú bé thật thà
Đến im lặng dạo ngoài không gõ cửa.
Cỏ thiên đàng sương trắng ngần hạt lửa
Đọng long lanh như giọt ngọc tinh khôi
Mơ một đêm anh tưới cỏ thiên đàng
Sương ướt đẫm cho bàn chân em bước.
Anh ngơ ngác chạm tay vào khe suối
Gặm cỏ em nghe môi ướt, môi say
Em là cỏ hay em là sương mai?
Anh quên mất chỉ thấy trời đất chuyển.
Cỏ thiên đường hay cỏ em tuyệt diễm?
Cõi Đào nguyên hiện diện ở trên môi.
Anh miệt mài con chiên nhỏ đơn côi
Gối lên cỏ dậy lên men hạnh phúc.
MCS