Nấm mộ không hồn
Anh đã vì ai?… chẳng phải em!…
Trăng chia lối mộng trắng hương đời
Rừng xưa in dấu tình cô lữ
Mưa rót, thu về vạn lá rơi
Anh đã vì ai?… chẳng phải em!…
Bóng chiều vỡ vụn cuối chân trời
Nhân tình vỗ cánh cười ong bướm
Cởi bỏ tơ duyên chốc lạnh lùng
Trông áng mây buồn trôi lãng đãng
Một ngày vét cạn nỗi niềm riêng
Chôn sâu hầm mộ yêu và hận
Bia khắc tên anh kẻ bạc tình
Sẽ chẳng bao giờ thu trở lại!
Như màu vàng lá của đôi ta
Và mùa nắng rụng nồng thương nhớ
Lặng lẽ về đâu, “tuổi” đợi chờ?…
Categories: Thơ đời, Thơ tình
4 Comments »
« Nợ người trong tranh | Home | Trên Cành chiêm bao »
Tháng Sáu 6th, 2012 at 8:27 Chiều
OAN
Trách chi nấm mồ dưới trời thu?
Tình chữa khai sinh bức tử rồi!
Hai tiếng yêu đương còn bập bẹ
Đang tâm người ném giữa đời trôi.
Em đạp tim ta, thỏa giận hờn
Quay lưng đóng sập cổng cô đơn
Bên triền thương nhớ hoàng hôn khuất
Em lệ tình si ráo mắt trong.
Trách chi nấm mộ trễ đầu thai?
Tội nghiệp hồn than thở vắn dài
Nửa đóa tình yêu tàn cánh mộng
Hoa còn một nửa tặng cho ai?
Thôi em đừng trách nấm mộ câm.
Tình chết thành ma hận nhớ thầm.
Em hãy yêu đi rồi sẽ biết
Đau tình lây lất đến ngàn năm.
MCS
Tháng Sáu 26th, 2012 at 2:40 Chiều
Trúc ơi! cái tuổi ĐỢI CHỜ của E lại phải không mai như thế sao, E biết trách móc, giận hờn và nguyền rủa thật đáng yêu lắm, thôi để A gửi bài thơ nầy cho Trúc nhé!
A đã cho E một giấc mơ
Nồng nàn tha thiết, vạn lời thơ
Rừng xưa vẫn in tình chung bóng
Đôi gót phiêu du, trăng vẫn chờ
A sẽ vì E! chẳng vì ai?
Bóng chiều đứng lại, đợi A hoài
Mang chiếc lá thu, A hóa kiếp
Níu nhẹ chân E, bước vào đời
Ngắm áng mây mềm, chầm chậm trôi
Để lá vàng rơi, phủ kín người
Trong lá đôi ta, ngồi tiêu khiển
Nhắm chén thơ tình, vạn kiếp vui
Và hãy quên đi Bia,Mộ kia
Cái tuổi đợi chờ A sẻ chia
Chiếc lá vàng thu, ôm lối mộng
Ấp ủ tình ta, chẳng chia lìa
Tháng Sáu 26th, 2012 at 4:38 Chiều
Chiếc lá vàng thu, ôm lối mộng
Ấp ủ tình ta, chẳng chia lìa
Cám ơn bài thơ của anh
Cõi riêng mình
Ngoài kia cánh én bay về đâu?
Trọn buổi sầu rơi núi bạc đầu
Mây ngủ lưng trời – chiều chín vội…
Tình em góa mộng chờ trăng sao
Lời ru tha thiết vỡ trên môi
Giọt đắng vị thương rụng xuống trần
Chầm chậm tan sâu hòa cát bụi
“Hình hài ôm ấp” mờ xa xôi
Xin! Nhót một người tận dĩ vãng
Mặt trời đi mãi với cô đơn
Ngàn năm xây bóng, cười nhân thế
Tóc nguyệt đêm nay “trắng” giận hờn
Còn bao lần gối, bờ hư ảo?…
Róc rách âm vang tiếng tự tình
Mùa thu chôn lá thành nỗi nhớ
Êm đềm say với cõi riêng ta.
Tháng Sáu 26th, 2012 at 5:04 Chiều
Trúc ơi! A sẽ đọc hết những tập thơ của E, sau đó A sẽ viết cho E nhiều,A cũng bận với công việc lắm nhưng vẫn dành thời gian đọc thơ của E, thơ hay lắm