Bóng về
Vá mảnh trời chung đậy nỗi buồn
Lạc dài cơn mộng người xưa đâu?
Nghe hồn lá gọi, trong đêm vắng!
Tiếng vỡ vàng rơi lội gió sầu
Lang thang trăng tựa bên triền núi
Phản phất bóng về nép bến sau
Một khoảng mênh mông ngàn cách trở
Thuyền ai lơ lửng đợi xuân trào?…
Categories: Thơ đời, Thơ tình, Thơ xuân
No Comments »
« Tiễn bạn lần cuối | Home | Con là tất cả »