Sương Trúc 02
Sương đã đọng trong hồn muôn lá trúc
Người bâng quơ rẽ lối bước bên chiều
Nghe máu chảy, con tim rên… vì nhớ!…
Bóng nhân tình, đâu… đó… để ta yêu?
Có bao giờ? anh chạy trên đường vắng
Hạt bụi vàng bay vào mắt rát tê
Thiên hạ đó, vạn người không nhìn thấy
Bởi vì em nhỏ bé một lối về
Mong có nắng cho hình hài lớn dậy
Giữa đất trời, “em” bụi trúc con con
Xin được nấp dưới bờ vai sắt đá
Được anh yêu sưởi ấm một linh hồn
Anh!
Em vẫn như mỗi chiều anh thấy
Một dòng thơ dấu một nỗi buồn
Anh!
Em vẫn nghe nơi lòng khắc khỏi
Tiếng chim chuyền ríu rít yêu nhau.
Categories: Thơ điên, Thơ đời, Thơ tình
1 Comment »
« Cô láng giềng | Home | Kỷ vật mang theo »
Tháng Năm 3rd, 2012 at 6:59 Sáng
CẢM ƠN EM
Gởi LHT
———-
Hãy yêu nhé dẫu sương trời phiêu lãng
Đêm khuya rơi làm lạnh lá trúc sương.
Lẽ tự nhiên của trời đất âm dương
Em đừng trách sao sương làm trúc lạnh?
Hãy yêu nhé. Ôi thói đời gian lận
Ta thật thà …tin miệng lưỡi điêu ngoa!
Vẫn hy vọng ở em – người thứ nhất
Có tấm lòng nhân ái…nhớ thương ta.
Anh xúc động …nhận bài thơ “sương trúc”
Tưởng môi kề em gởi một nụ hôn
Nghe giọng nói ngọt ngào trong điện thoại
Dẫu cho là gỗ đá cũng bâng khuâng.
Một chút tình anh nâng niu trong mộng
Một chút yêu anh giữ mãi bên lòng
Một hình bóng không bao giờ để mất
Một lòng thơ thành giọt trúc sương rơi.
MCS