Người trở về
Ta thấy anh trong tiền kiếp hiện về
Môi vẫn xanh ru tình vào đê mê
Ngày buồn vơi, lá cười rơi về cội
Thu nghiêng mình đưa nhẹ áng mây trôi
Ta thấy anh ôm hờn dỗi mộng đời
Sợ đêm cùng nhìn thấy bóng sao rơi
Sợ loài người nhẫn tâm gieo tội lỗi
siết chặt em cho đến lúc rã rời
Ôi! mặt trời dừng chân, đừng xa vội
kéo ngày dài soi hồn cũ thêm xanh
Cõi trăm năm, đâu là bờ vĩnh biệt?
Em xin làm cội đá dưới chân anh
Ngày nào đó có rong rêu che chở
Em hiểu rồi những hạt bụi tìm nhau
Đá vẫn sống và rêu xanh vẫn mượt
Miền hư vô đưa lại khúc rì rào.
Categories: Thơ đời, Thơ tình
2 Comments »
« Con Thuyền Độc Mộc | Home | Xuân thủy chung »
Tháng Năm 30th, 2012 at 4:45 Chiều
Một ngày qua chậm, không em
Hình như đêm cũng đã đêm lâu rồi
Còn mong đợi sao, tôi ơi
Ngủ thôi, ngủ nhé mặt trời hôm qua
Anh Của Em
Tháng Năm 30th, 2012 at 6:54 Chiều
Ngủ thôi, ngủ nhé mặt trời hôm qua
Anh Của Em
Em đã là chim của một cành!
không hòa tiếng hót bán trăng sao
không khoe lông vũ đùa mây nước
hạnh phúc trăm năm một nhịp cầu
…….chúc vui nhiều