Một cơn mưa lạ
Bổng! nửa đêm mưa về bên ngỏ vắng
Nghe rì rào, tôi lại nhớ người xa
Nơi miền ấy!, bây giờ hoa có lạnh?
Hay trăng lùa muôn lối gió đưa hương?
ở bên em mưa giọt dài, giọt ngắn
Ta nhớ ai?… cũng thở ngắn, thở dài…
Đâu phải đông?… mà cơn mưa kỳ lạ?…
Xao xuyến lòng theo giọt nước mưa bay
Tiếng tí tách âm thanh miền hư ảo
Tưới tàn khô, trời đất mãi có tình
Thế nhân hỡi! bể yêu đầy muôn thuở
Xin đêm nay vuông đắp giấc mộng xinh!
Lời trăng gió, chắc không người muốn hiểu?
Tình gió trăng mấy ai chịu mở lòng
Thôi ta cứ!… giữ nguyên mình ta nhớ!…
Một mùa mưa xa khuất cõi mênh mông.
Categories: Thơ đời, Thơ tình, Thơ xuân
No Comments »
« Trúc bờm | Home | Một lỡ làng »