Không cùng chuyến đò
Nên không thấy anh đau
Đôi mắt em bằng sỏi!
Quên cả những sắc màu
Sanh ra trong bão tố
Nhà mất, hồn lưu vong
Cơm trọn ngàn nước mắt
Xương cốt tựa sắc đồng
Ngàn đêm buồn thao thức
Vạn ngày lòng âu lo
Tình theo mùa biến đổi
chiều nay lạc chuyến đò
Lênh đênh, bồng bềnh chảy
Mộng rớt dưới dòng sâu
Đời trôi, ngày đi mãi…
Và tóc xưa bạc màu.
Categories: Thơ điên, Thơ đời, Thơ tình, Thơ xuân
2 Comments »
« Mưa về phố hạ | Home | Tình Yêu Người Du Mục »
Tháng Năm 8th, 2012 at 4:00 Chiều
TRÁI NGANG
Không cùng chuyến đò
Em về bến đó
Anh chờ bên sông.
Ngó đám lục bình
Trôi theo duyên phận;
Ngó ta phong trần
Giông tố lênh đênh.
Lê chân chinh phu
Thất cơ ngã ngựa
Giã từ hương lửa
Về sương ban mai
Bên ta còn ai?
Ai người tri kỷ
Đắng cay hình hài!
Không cùng chuyến đò
Tình như loài cỏ
Trên đồi hoang vu.
Kẻ…buôn danh lợi
Bẻ cong tâm hồn
Kẻ đếm đồng bạc
Bán từng nụ hôn
Sòng đời thua đau.
Ta gặp em đây
Đêm dài nguyệt tận.
Bóng mờ nhân ảnh.
Không cùng chuyến đò
Người ăn quả chín
Người nuốt muối rang…
Đời nhiều trái ngang.
MCS.
Tháng Năm 8th, 2012 at 10:05 Chiều
Không cùng chuyến đò
Em về bến đó
Anh chờ bên sông.
Ngó đám lục bình
Trôi theo duyên phận;
Ngó ta phong trần
Giông tố lênh đênh.
Cuốn theo chiều gió
Cuộc đời anh trắng tay
Bờ môi khô chát mặn
Lạc biển tình lao đao
Rong rêu vùi cay đắng
Em về vùng biển xanh
Bốn mùa mưa trút muối
Ngọn sóng trắng bạc đầu
Xô dạt bờ tiếc nuối
Lê thê chiều chờ đợi
Đâu?… chuyến đò không tên
Em mong người thủy thủ
Lặn tình xa chưa về
Con hải âu viễn xứ
Một cánh buồm lênh đênh
Trôi theo chiều ngọn gió
Dìu áng thơ bồng bềnh.