Con Thuyền Độc Mộc
Hoàng Trúc và con trai David trên biển Thái lan ngày 26-05- 2012
Em là em! Một con thuyền không đáy
ẩn trong mây, đi lại với mưa rơi
Bổng ngày kia chao đảo rớt xuống đời
Tình lữ khách miên man lời gió nói
Anh đến ru em ngàn câu yêu vội
Sợ không người?
khi hồn đá reo mưa…
Góc trời xa tuyết đã rụng, hay chưa?
Chăn hụt góc anh lạc vào cõi mộng
Em nơi xa, rối lòng lời thơ ngốc
Chút niềm riêng xin ôm nhẹ đêm nay
Trăng ngoài kia còn vờn đỉnh heo may
Thuyền độc mộc, một đời em trôi mãi
Ai! dám gởi suối tình vào tay nải
Có lẻ nào em ngoảnh mặt làm ngơ
Trong tim em dòng máu ấm đợi chờ…
mãi đi tìm một hồn thơ nương tựa.
Categories: Thơ đời, Thơ tình
No Comments »
« Tuyệt Tác Mù | Home | Người trở về »