Kỷ vật mang theo
Anh chải tóc cho em một lần nhé!
Và suốt đời chẳng có một lần sau
Rồi ngày mai em theo chồng xa xứ
Kỷ niệm này ta nhớ mãi về nhau
Câu nói cuối như một lời trắc ẩn
Chiếc lược xưa theo mãi đến bây giờ
Sợi tóc rơi là mỗi chiều rụng xuống
Áng mây lành ẩn hiện bóng người xa
Đôi khi hỏi?… ai còn thương, còn nhớ?…
Hay chỉ là dĩ vãng của riêng mình!
Dù năm tháng bụi đời vay lấp kín
Phút chạnh lòng lại nuối tiếc xa xôi
Tay chạm tóc thưa dần trong kẽ lược
Trông đỉnh đầu tựa một bức tranh xuân
Ba trăm ngày… lại nhìn hoa đào nở?…
Người năn xưa , đâu biết tóc ta buồn!!!…
Categories: Thơ đời, Thơ tình, Thơ xuân
No Comments »
« Sương Trúc 02 | Home | Mưa về phố hạ »