Thơ say
Thân tặng MCs
Ta viết cho mình! Nỗi nhớ thương…
Bỏ vào một góc, để hoài vương
Lạc trong sương khói, bao la… “tận”
nặng ải thơ yêu, bởi chán chường
Ta viết cho đời, viết cho ai
Chữ tình dai dẳng tiếp ngày mai
Bao giờ?… Trăng rụng, sao thôi mọc…
Gởi đến người xa, dạt cuối trời
Anh bảo! Ta rằng, thôi nhớ mong…
Dáng xưa trôi lại đời bềnh bồng
Tim này khóa chặt hồn tri kỷ
Xin chết mang theo xuống địa đàng
Từ đây! ta chẳng dám viết thêm
Để người trong mộng khỏi kêu rên
Trăm năm tình chảy trong mòn mỏi
Và lối thơ say mãi đắm chìm.
Categories: Thơ đời, Thơ tình
3 Comments »
« Sương Trúc | Home | Gió miền xa »
Tháng Tư 29th, 2012 at 1:30 Chiều
THƠ VỚI THƠ
Không có đâu em: Người trong mộng?
Chuyện xưa khép lại tự lâu rồi
Mượn thơ thế ngựa phiêu du với
Một bóng cô đơn một góc trời.
Yêu theo gió cuốn về vô định
Người cũ chôn vùi huyệt trái ngang
Bóng mờ, tình nát theo mây khói
Mấy hạt tình rơi đã vỡ tan.
Rêu mọc xanh rì lời hẹn lỡ.
Em còn đâu nữa để gọi nhau
Hai hồn ly biệt đời đôi ngả
Vạn kiếp luân hồi có gặp đâu.
Ta biết làm sao gọi lại hồn
Biết làm sao níu được hoàng hôn
Biết làm sao để em quay lại
Khi chuyến đò xưa giã biệt dòng?
Chán hết rồi em – không yêu nữa.
Tháng ngày thương nhớ nhả thành thơ
Vi vu cánh én chân trời lạ
Thi sĩ tình nhân…thơ với thơ.
MCS
Tháng Tư 29th, 2012 at 1:45 Chiều
Chán hết rồi em – không yêu nữa.
Tháng ngày thương nhớ nhả thành thơ
Vi vu cánh én chân trời lạ
Thi sĩ tình nhân…thơ với thơ.
Bài thơ cảm hứng, anh viết rất đạt… cứ như vậy nhé!… hi hi
Gió miền xa
Gió từ phương nào thổi về lạnh ghê?
Trong cơn đê mê buốt bờ vai gày
Vùi chén rượu cay linh hồn tơi tả
Bỏ người mộng mơ đi về hoang vu
Ta lạc rồi sao?…
Con đường một chiều!
Gánh nặng đeo cùng dẫm lối u mê
Trăng vàng lang thang không trời dừng lại
Tình yêu lang thang không người cưu mang
Biết có còn không?
Đi hết ngày mai…
Hơn ba vạn ngày để lại cho ai???
Rã dưới mồ sâu, thời gian hóa bụi
Thì chết đêm nay ta hãy yêu nhau!….
Tháng Tư 29th, 2012 at 2:41 Chiều
Chán hết rồi em – không yêu nữa.
Tháng ngày thương nhớ nhả thành thơ
Vi vu cánh én chân trời lạ
Thi sĩ tình nhân…thơ với thơ.
Gió miền xa
Gió từ phương nào thổi về lạnh ghê?
Trong cơn đê mê buốt bờ vai gày
Vùi chén rượu cay linh hồn tơi tả
Thả mộng theo người đi về hoang vu
Ta lạc rồi sao?…
Con đường một chiều!
Gánh nặng đeo cùng dẫm lối u mê
Trăng vàng lang thang không trời dừng lại
Tình yêu lang thang không người cưu mang
Biết có còn không?
Đi hết ngày mai…
Hơn ba vạn ngày để lại cho ai???
Rã dưới mồ sâu, thời gian hóa bụi
Thì chết đêm nay…. trọn giấc lưu đầy