làm sao
Làm sao giữ được anh trong mộng?
Để chuỗi ngày trôi, ngợp tiếng cười
Cùng những niềm đau vùi lấp kín
Mỗi khi nhắm mắt được bên người
Làm sao ta có anh trong mộng?
Ôm ấp tình si chăn gối chung
Cuộc sống còn đây bao nuối tiếc
Đường đời rộng mở bước không cùng
Đôi khi em muốn tin là thật
Một chiếc hôn nhầm anh đã say
Lẫm bẫm yêu em và mãi mãi….
Cho dù trời đất hết ngày mai
Nhớ anh ,em chằng bao giờ nói….
Sống hết con tim vướng đợi chờ
Một tấm linh hồn nương tạm bợ
Bóng hình anh đi lại trong mơ.
Categories: Thơ điên, Thơ đời, Thơ tình
5 Comments »
« Bài ca hạnh phúc | Home | lời người điên »
Tháng Tư 4th, 2012 at 9:57 Chiều
hi hi! đã mở cửa. nhớ thơ Bà lắm Bà già ui!
Tháng Tư 5th, 2012 at 8:10 Sáng
Bà già mới đi thăm ông về đây
em về rừng hạ thăm anh
giữa mùa vàng nắng lá cành xôn xao
trời Tây Ninh lắm sắc màu
người Tây Ninh đó, bên cầu đợi em
kéo mây anh trãi trước thềm
dang tay đón gió thổi mềm tóc nhung
thơ xưa nay lại trùng phùng
trà thơm lên khói say cùng cố nhân
Rất mừng ông già khỏe lại…. bà già tưởng tượng thôi nhé!… không biết khi nào?….
Tháng Tư 5th, 2012 at 8:53 Sáng
Đừng hỏi “làm sao” em nhé.
Anh biết làm sao trả lời?
Em hãy hỏi mình đi đã.
“Làm sao” để được yêu nhau?
Tháng Tư 5th, 2012 at 10:20 Sáng
ĐỌC COMMENT EM
Tặng phu nhân LHT
**************.
Bất chợt
Một niềm vui bất chợt
Đọc comment em
Như gió mát vào hồn
Những tình cảm
Dẫu không hình, không tiếng
Đọc comment em
Anh cứ tưởng nụ hôn..
Anh
Không phí thời gian
Những trò hề vô bổ
Một chút tình
Anh vẫn giữ riêng anh;
Một chút thơ
Không xu phụ , đua ganh…
Nói với tâm giao
Dành cho tri kỷ.
Nhìn thấu cuộc đời
Thấy …cái đuôi con khỉ
Khuất Nguyên xưa
Nỗi hận vẫn còn đây.
Cái…chợ văn chương…
Vịt luộc giả cầy
Kẻ múa chữ
Người khoe danh húy hóe…
Đọc comment em
Anh viết vài câu cóc
Muốn trở về
Làm nòng nọc…thơ ngây
Say với hoang sơ,
Say với tháng ngày
Cho giũ bớt
Bụi hồng trần sói tóc.
MAI CHIÊU SƯƠNG
05/ 04/ 2012
Tháng Tư 5th, 2012 at 2:42 Chiều
Cám ơn Bài thơ trên anh đã tặng em, bài thơ rất giá trị và….
đã qua thời nòng nọc
còn trở lại làm gì?
đừng xa lớp da cóc
Lắng nghe đời thị phi
chợ văn chương hỗn độn…
thanh thản vẽ lòng mình
thời gian không dừng lại
đời người một lần “sinh”