Lặng lẽ ru mình
Lặng lẽ ru mình – ru với ta
Có còn chi nữa bài tình ca
Nhìn nhau khóe lệ rưng niềm nhớ
Vỡ trái tim hồng ôi xót xa
Ta chẳng còn chi chờ đợi nhau
Biển chiều lộng gió sóng về đâu?
Mênh mông- hoa tím ôm hồn cát
Và mối tình rơi xuống địa đầu
Khung trời năm cũ không hờn giận
Từng áng mây buồn trôi vẫn trôi
Em hát một mình lời bể nát
Xin cho sầu rụng về xa xăm
rồi có một ngày anh sẽ nhớ!
lộiTìm dĩ vãng, thuở yêu em
Đây cành hoa tím trên biển vắng
Tựa máu tim xưa – tím đợi chờ….
Categories: Thơ đời, Thơ tình
4 Comments »
« Ta về thôi | Home | Đêm Vô tận »
Tháng Tư 19th, 2012 at 5:09 Chiều
ĐIỆU SẦU CÂM
Tặng LHT
******
Ru mình – hay tự ru ta.
Vó hồng ngựa mỏi can qua ải đời!
Chút tình em bỏ phai rơi
Chút tài hoa rụng tơi bời trái ngang.
Ru ta danh phận lỡ làng!
Ai ba hoa hoa đặng đăng đàng …ba hoa
Văn chương cần cái thật thà
Biển ngàn năm hát bài ca sóng trào.
Còn đâu ngọt khúc ca dao?
Còn đâu nhân ái thuở nào làng trăng?
Còn đâu nghĩa cả kim bằng?
Còn đâu…đâu nữa thường hằng đạo tâm?!
Ru mình…tiếc nuối xa xăm
Ngậm ngùi tóc úa, xuân tàn còn đâu?!
Ru tình chìm đắm bể dâu
Giả chân nào biết, vui sầu nào hay.
Còn yêu được mấy tháng ngày?
Ngửa bàn tay đếm dấu tay…lạnh lùng.
Ngó vòng thế sự mông lung
Tài hoa, trí tuệ trùng trùng nhiêu khê.
Ru mình…qua khỏi cơn mê
Đói cơm, rách áo đi về bơ vơ.
MCS
Tháng Tư 20th, 2012 at 6:52 Chiều
ĐIỆU SẦU CÂM
Tặng LHT
Ru mình…qua khỏi cơn mê
Đói cơm, rách áo đi về bơ vơ.
Ai chứ MCs đâu thích ăn cơm… mà đói….. thích cái khác cơ…. hi hi
Tháng Tư 21st, 2012 at 7:12 Chiều
Biển chiều lộng gió sóng về đâu?
Mênh mông- hoa tím ôm hồn cát
Và mối tình rơi xuống địa đầu
——–
thì ra còn nữa cơn mơ
nhập vào sóng
nối đôi bờ
đại dương
đã qua mộng
tới vô thường
còn ta đi với dặm trường …gió ru!
Tháng Tư 22nd, 2012 at 4:44 Chiều
chào ông già,
ông, cơm cháo ra sao mà thơ văn vậy?…. sức khỏe là trên hết đấy, vô nhà ông vắng tanh nên bà cũng chưa vui … cười…. chờ ông nhé!