Bất chợt
Thoáng buồn, trắng áng mây qua
Muôn ngàn biến hóa tưởng là cơn mơ
Trời chung một khoảng đợi chờ
Bể chiều dần tím tiếng tơ gọi lòng
Lạ gì nhớm ngọn gió đông!
Buông đùa nhè nhẹ, sao lòng ta xanh?….
Gợn sầu đáy mắt long lanh
Nhớ thương chi lạ- mà đành lặng câm
Giả lơ thả hết khúc cầm
Ru mình, ru bạn- âm thầm ngày đi.
Categories: Thơ đời, Thơ tình
2 Comments »
« lời người điên | Home | Mặc ai »
Tháng Tư 9th, 2012 at 8:51 Sáng
Ru đi em. Chớ ngại gì?
Đã đành số mệnh phân ly đôi đường.
Tiếc gì chút nhớ, chút thương
Mà không thương nhớ để vương vấn lòng?
Trăm năm…nước lớn, nước ròng
Có gì cho lắm đèo bòng…thêm đau.
Không yêu sóng cũng bạc màu
Hoàng hôn cũng tắt, mái đầu cũng phai…
Tháng Tư 9th, 2012 at 7:19 Chiều
yêu thì, ta đã yêu rồi!!!
chỉ e, con tạo đứng ngồi không yên
trăm năm nước đẩy trôi thuyền
ngàn năm tạo hóa “còn duyên” lại tìm.