Trăng thơ và rượu
Tranh họa Jusmita
Thơ như dòng suối tuông trào
Tràn qua vách đá, xôn xao dòng đời
Tình nào tay trắng rong chơi
Tình nào ngơ ngác rã rời cõi thu
Tình nào trong ải sương mù
Cuối ngày lá đỗ hoang vu bóng tà
Tình thơ nào của riêng ta?…
Hư vô làn gió, vào ra ngỏ lòng
Đàn ai tích tịch nhớ mong?…
Chữ tình muôn vẽ vàng rồng khó mua
Xin đừng thả bút ngông đùa!
Rẽ hồn loãng máu giữa mùa đơm hương
Nâng bầu rượu ngã bên tường
Tỉnh ra mới thấy- một đường- một ta.
Categories: Thơ đời, Thơ tình
4 Comments »
« Còn con mắt | Home | cội nguồn »
Tháng Ba 4th, 2012 at 7:40 Chiều
Hỡi người phụ nữ tài hoa
Thương em bút lực thơ sa khắp đời
Phụ nhân…sành chén rượu mời
Tửu thi, thi tửu đầy vơi với tình .
———
Lâu không gặp cũng buồn! Ghé sang thăm kỳ nữ và
chiêu mấy hơi thơ của nàng ta thấy chếnh choáng…say.
Tháng Ba 5th, 2012 at 2:38 Chiều
Lâu không gặp cũng buồn! Ghé sang thăm kỳ nữ và
chiêu mấy hơi thơ của nàng ta thấy chếnh choáng…say.
anh khỏe không?
trứ danh một gã tình thơ
mời trăng giẫm nước đợi chờ thủy chung
tiếc thay lối gió chẳng cùng
mong rằng hư ảo tương phùng ngày sau.
em vẫn thường qua nhà anh đấy ! nhưng anh tài hoa quá viết thơ cháy cả mạn làm em cứng tay luôn ….hi hi
Tháng Ba 5th, 2012 at 2:51 Chiều
Thôi thì “tịnh” cho tâm bình, trí lặng
Yêu chi nhiều càng…đắng ngắt bờ môi
Em…thấp thoáng như mây trời trôi nổi
Ta dừng chân thơ rượu uống ngâm chơi.
Gõ phím loạn mười ngón tay chai mỏi
Thơ còn đây tình đã vỗ cánh bay
Yêu được gì đâu? Chào em nhé.
Tóc trên đầu sắp bạc bởi sầu tư.
Tháng Ba 5th, 2012 at 7:06 Chiều
Tóc trên đầu sắp bạc bởi sầu tư.
yêu thì khổ, không yêu thì lỗ
tóc trên đầu lỗ chỗ thay màu
còn đời, còn mộng trăng sao….
còn em, anh vẫn lao đao mỗi chiều.