Tình dã thú
ở một nơi nào đó, anh vẫn hiểu lời em….
Quên em đi, một linh hồn dã thú!
Có đáng gì mà anh mãi yêu em?
Đường băng qua trăm bước chẳng ngọt mềm
Tim hóa đá từ khi nghe đời réo.
Em nợ anh một khoảng trời sầu héo!
Bờ mây hồng che đậy ngàn dối gian
Chân vô tình hay cố ý lội ngàn
Giẫm hồn anh nát thành ngàn mảnh nhỏ
Em nợ anh một bờ yêu cháy đỏ!
Buổi bình minh và cả những hoàng hôn
Tím chiều rơi, anh đứng đợi mõi mòn…
Lời thơ nhỏ nâng niu niềm thương nhớ
Nghe trong gió tiếng lòng anh nức nỡ
Tình bâng khuâng mộng còn lắm giận hờn
Chiều hạ vàng con thú chạy cô đơn
Trên bãi cỏ linh hồn như đã bán
Đôi mắt dại bổng nhìn đời ngao ngán
Trút bỏ hình hài trần trụi hoang vu
Đêm bơ vơ giăng lối áng mây mù
Con thú rống lên từng hồi khiếp sợ
Một người xa ngước nhìn vầng trăng vỡ
Trọn đời này anh mãi gọi tên em!…
Categories: Thơ đời, Thơ tình
4 Comments »
« cội nguồn | Home | Anh là ai »
Tháng Ba 6th, 2012 at 9:07 Chiều
hi hi! Bà ui! Ông đi Vũng Tàu mà không tắm vì…đơn độc giữa muôn trùng sóng, buồn lắm! vì lần nào ra đây cũng thấy trống vắng vô cùng
VỀ ĐÂY
TRỐNG VẮNG VÔ CÙNG
CHỈ NGHE GIÓ-SÓNG MUÔN TRÙNG VÂY QUANH
CÁT VÀNG
TRỜI
BIỂN
ĐẦU XANH
GIÀ RỪNG XA NÚI BUỒN LANH QUANH…
BUỒN!
chổ bà có gì vui ko? kể cho nghe mí!
Tháng Ba 7th, 2012 at 10:34 Sáng
nỗi buồn đơn lẻ mang về
sóng xô bờ cạn lê thê nỗi buồn
sân em bay bổng cách chuồn
gởi anh vạt nắng theo luồng gió êm….
ông già ạ!
chuyên vui nhiều nhưng khó nhớ, chuyện buồn một… hai… nhưng lại nhớ lâu và nhiều. Nên nhiều khi có chuyện buồn cũng hay vì hiếm xãy ra hơn chuyện vui….
có một cặp vợ chồng nọ, họ thương nhau. ông chồng nghiện rươu, Bà vợ không thích. bổng một hôm chồng không hề uống rượu nữa bà buồn hơn bao giờ hết, bà ôm mặt khóc kể than… biết ông chết sớm thế, tiền bảo hiểm để lại nhiều thì tôi đâu có than phiền gì … mà còn ủng hộ đấy chứ! …nam – mô – a – di – đà – phật.
Tháng Ba 7th, 2012 at 2:27 Chiều
sân em bay bổng cách chuồn
gởi anh vạt nắng theo luồng gió êm….
———
gửi nắng. xin gửi nửa đêm
cho ấm chút gió
cho mềm môi run
*************
biết ông chết sớm thế, tiền bảo hiểm để lại nhiều thì tôi đâu có than phiền gì … mà còn ủng hộ đấy chứ!
———
hu hu!
thế nhân lắm cách “chung tình”
khi không chung… nữa “cá i tình” cưa đôi
đọc xong
ông…chỉ kêu…trời!!??
uh! chuyện nầy cũng có thể nhớ lâu lâu đó nha! chúc vui và kể tiếp chuyện nha!
Tháng Ba 8th, 2012 at 1:30 Chiều
Ta yêu nhau, trời ơi! Ai cách trở?
Để hoàng hôn xen lẫn giữa bình minh
Ngoài chữ thơ còn nặng nợ chữ TÌNH
Lỗi gì đâu sao em luôn bắt tội
Em nợ anh
Em nợ anh buổi đầu gõ cửa!
Níu hồn anh trộn mộng đi hoang
Và từ đó bể tình phiêu bạc
Lẫn lộn hư không hạnh phúc hờ
Em nợ anh bao lời nũng nịu!
Nụ hôn hồng nấp dưới trăng sao
Nợ trời khuyên tiếng lòng trao tặng
Ngỏ ngách thời gian em lẽn vào
Nợ anh nhiều dỗi hờn vô cớ
Bỏ hẹn tàn canh đọng gió sương
Lìa bến thu dòng về biển mặn
Mà sao anh vẫn mãi mong chờ?
Tình em đó giấc mơ lừa dối
Anh hãy quên xin đừng giận hờn!
Em- gấu- hoang trên vùng núi tuyết
Vô tình đáng sợ với cô đơn
Quên em đi hạt bụi rơi rãi!
Nuối tiếc gì khô héo cõi mơ
Ngày tháng hết, trời già, đất nức
Mùa thu xưa – đâu- trở lại bao giờ.