Riêng một góc trời
Mây vẫn trôi, em nhìn về xa thẳm
Khung trời buồn bí ẩn có tình anh
Niềm chôn dấu yêu đương và nghiệt ngã
Theo thời gian mây khói cứ xa dần
Vắng anh rồi, em đau còn gì nữa!…
Nét hồn nhiên chai cứng vạn niềm đau
Dù mưa nắng có nghiêng mình tắm rửa
Để làm gì khi không thể gần nhau?
Anh về đâu, có nhớ đến em không?
Dù một chút chạnh lòng khi trống vắng
Giọng quen xưa theo gió về lãng đãng
Còn trong em bao kỹ niệm êm đềm
Có lẽ nào định mệnh là như thế?…
Tách rời nhau mỗi đứa một phương trời
Lúc bây giờ anh có nghe em gọi?
Héo hắt cuộn đời ôm ấp giấc mơ hoang.
Categories: Thơ đời, Thơ tình
1 Comment »
« Giấc thụy cô đơn | Home | Chỉ riêng mình em »
Tháng Ba 28th, 2012 at 10:29 Chiều
Có riêng được một góc trời
Là có hạnh phúc mà đời ta mong.
Anh về xứ sở long đong
Vườn xưa người lấn, đất trồng người tranh
Mặt chai, lòng…rắn xé giành
Của người chúng giật ngó đành xót xa!
Góc trời…tủi phận góc nhà
Hiền nhân quân tử thua ba thằng khùng!!!