Phôi pha
Có những thứ không thể nào chạm được!
Chẳng sợ đời cũng chẳng sợ trời cao
Mà chỉ sợ trái tim cuồng lầm lỗi
Đánh mất mình, che lấp những hồn sao.
Có những thứ không thể nào phá vỡ!
Lương tâm lưu tồn bão quản thế nhân
Chữ tình kia xin gác lại một lần!
Ngàn tội lỗi em nghiêng mình gánh chịu.
Anh cứ trách để lòng được thanh thản!
Mùa thu sau còn ngắm lá vàng rơi
Bay qua mắt hương thu lùa ngan ngát
Kỹ niệm xưa cỡi bỏ, đừng chơi vơi!
Tên còn đó “một ngăn” trong tìm thức
Giữ cho nhau cái đẹp của vĩnh hằng
Em vẫn nói yêu anh và mãi mãi!….
Suốt cuộc đời ôm ấp một mùa thu.
Categories: Thơ đời, Thơ tình
3 Comments »
« Em nợ anh | Home | Lạc mất mùa thu 01 »
Tháng Ba 9th, 2012 at 9:45 Chiều
Có những thứ không thể nào chạm được!
Chẳng sợ đời cũng chẳng sợ trời cao
Mà chỉ sợ trái tim cuồng lầm lỗi
Đánh mất mình, che lấp những hồn sao.
——————-
tuyệt vời ý nghĩ
khâm phục một tâm hồn cao quý!
chúc mừng bà nha! hi hi.
Tháng Ba 11th, 2012 at 10:23 Sáng
ông đang khen bà hay khen ông đấy?….. cười… ông vẫn khỏe chứ?
Tháng Ba 11th, 2012 at 1:31 Chiều
Nhà anh…mít ướt sút cùi
Ai thèm…mít ướt khóc muồi như mưa.
Thôi em. Mít ướt đừng ưa
Tội anh năn nỉ sớm trưa cực lòng!
Một người đã bỏ theo chồng
Một người…mít ướt chắc lòng thêm đau.
Vườn anh có một trái nhàu
Chua như tim héo…mời người thủy chung;
Không chê em cứ việc dùng
Trái nhàu không ngọt em đừng chê khen.
——————–
Hồi trước cô ấy cũng…mít ướt sút cùi làm anh khổ.
Cô ấy bỏ anh theo người khác rồi. Anh nghe em …cũng thèm mít ướt anh sợ lắm!