Một thời để nhớ
Vén sương dạo bước ngắm hoa sầu
Duyên phận buổi này được biết nhau
Hoa có nghe lòng ta thổn thức
Về đâu người ấy lẫn trăng sao?…
Sương bay mà ngỡ hồn xưa tới!
Xào xạt cành dương tưởng mộng tìm
Ảo ảnh núi mây ngăn bóng nguyệt
Để tình ta nhớ rã trong tim
Anh là chỗ dựa một ngày sống!
Chia sẽ vui buồn lúc hiểm nguy
Cất dấu niềm riêng trong khúc hát
Đường đời nhẹ bước một thời đi
Hoa lạnh, bây giờ ta cũng lạnh!
Thương thương, ngẫm ngẫm lệ rơi nhiều
Khung trời kỹ niệm ươm giọt nắng
Gợi nhớ một thời ta đã yêu.
Categories: Thơ đời, Thơ tình
No Comments »
« Bổng dưng | Home | Giấc thụy cô đơn »