Giấc thụy cô đơn
Cọi đá chơ vơ bên trời
Một ngày quên đón đưa
Mưa nắng dần quên người xưa
Từng chiều gió cuốn đi
Mỏi bước chân em âm thầm
Lạnh lùng mây vẫn bay
Giăng mắt em tôi buồn ôi!
Còn gì để nhớ nhau?…
Dĩ vãng đâu qyay trở về
Mùa thu xưa vẫn xa
Hoa lá đua nhau hờn ghen
Hỏi lòng?… Ơi cố nhân!
Tình ấy xa bay phương nào?
Để hồn em xót xa
Giấc thụy đêm về mỏng manh.
Categories: Thơ đời, Thơ tình
No Comments »
« Một thời để nhớ | Home | Riêng một góc trời »