Còn con mắt
nhìn rắn ta biết có loại độc loại hiền, nhưng nhìn người làm sao biết?…
vườn trăn Thailand
Non nước này!!!
Cuộc đời đảo lộn cát bụi bay
Người tựa giấy mã
Gió thổi mỏng manh vỡ vụn hồn
Thăm thẳm về đâu?
Tan theo con nước chảy qua cầu
Đưa nhẹ mạn thuyền
Nhân thế tay chèo buông vó câu
Xuân thu đông hạ
Hạt lúa trắng trong hương tinh khiết
Người bỏ dã tâm
Bốn phương mặt trời chia ngũ sắc
Ngày đó vắng ta!
Nụ cười thắp sáng dãi ngân hà
Một lần làm người
Đa tạ sanh thành ơn mẹ cha.
Categories: Thơ đời
4 Comments »
« Mùa hạ trắng | Home | Trăng thơ và rượu »
Tháng Ba 4th, 2012 at 8:20 Chiều
nhìn rắn ta biết có loại độc loại hiền, nhưng nhìn người làm sao biết?…
——————–
hay lắm bà ui!
Tháng Ba 5th, 2012 at 2:29 Chiều
mấy hôm nay ông đi đâu mà vắng thế?….
Tháng Ba 6th, 2012 at 9:05 Chiều
hi hi! Bà ui! Ông đi Vũng Tàu mà không tắm vì…đơn độc giữa muôn trùng sóng, buồn lắm! vì lần nào ra đây cũng thấy trống vắng vô cùng
VỀ ĐÂY
TRỐNG VẮNG VÔ CÙNG
CHỈ NGHE GIÓ-SÓNG MUÔN TRÙNG VÂY QUANH
CÁT VÀNG
TRỜI
BIỂN
ĐẦU XANH
GIÀ RỪNG XA NÚI BUỒN LANH QUANH…
BUỒN!
chổ bà có gì vui ko? kể cho nghe mí!
Tháng Ba 17th, 2012 at 4:16 Chiều
TA VÀ NGƯƠI
( Trúc nói: nhìn rắn ta biết có loại độc loại hiền, nhưng nhìn người làm sao biết?…)
Ngươi với ta cùng loài nhưng khác giống
Ta hiền lành thơ mộng dễ thương
Ngày hiu hiu bóng râm đôi mắt ngủ
Tối kiếm ăn len lỏi chốn vô thường
Lũ chuột bọ đê hèn ta tìm diệt
Giúp nhà nông cơ nghiệp giữ vẹn toàn
Thảo cầm viên nằm làm sinh vật cảnh
Du khách bốn phương thư thái tâm hồn
Ngươi ác độc chứa đầy trong nanh vuốt
Mở miệng ra làm tê liệt đối phương
Dẫu thông minh con người cũng khiếp
Lúc đơn thân tức tốc chọn bài chuồn
Ta và ngươi tính tình đối lập
Nhưng đều đem lợi ích cho người
Cuộn mình nhau thành đôi tri kỷ
Ly rượu ngâm nồng ấm trên môi
20:30 08-03-2012
Trúc ơi! Em nhầm đấy,