Bổng dưng
Bổng dưng, ta nhớ một người xa!
Xào xạt hàng dương đón cổ tà
Ánh nắng chiều hôm về cuối phố
Thả hồn chờ đợi buổi sầu qua
Mảnh tình nát vụn từ thu trước
Trắng bệch khung trời khô ý thơ
Nhường lối gió mây lòng nuối tiếc
Ta về khép lại những đêm mơ
Cô đơn chiếc bóng in tường lạnh
Lơ lững ngoài hiên nguyệt hửng hờ
Nhật ký đêm khuya hồi chép lại
Phân kỳ dày mỏng một đường tơ.
Categories: Thơ đời, Thơ tình
No Comments »
« Đất thúi | Home | Một thời để nhớ »