Em không muốn nhắc tên anh một lần nữa
trả lại em những ngày tháng hồn nhiên
anh là cóc hay một hồn sói bịp
nấp dưới vòm trời che đậy lớp da người?
Em nợ anh buổi đầu gõ cửa!
Níu hồn anh trộn mộng đi hoang
Và từ đó bể tình phiêu bạc
Lẫn lộn hư không hạnh phúc hờ
Em nợ anh bao lời nũng nịu!
Nụ hôn hồng nấp dưới trăng sao
Nợ trời khuyên tiếng lòng trao tặng
Ngỏ ngách thời gian em lẽn vào
Nợ anh nhiều dỗi hờn vô cớ
Bỏ hẹn tàn canh đọng gió sương
Lìa bến thu dòng về biển mặn
Mà sao anh vẫn mãi mong chờ?
Tình em đó giấc mơ lừa dối
Anh hãy quên xin đừng giận hờn!
Em- gấu- hoang trên vùng núi tuyết
Vô tình đáng sợ với cô đơn
Quên em đi hạt bụi rơi rãi!
Nuối tiếc gì khô héo cõi mơ
Ngày tháng hết, trời già, đất nức
Mùa thu xưa – đâu- trở lại bao giờ.
NỤ HÔN DÂNG TẶNG
(Đáp “Tình dã thú” thơ LHT)
Thơ Hoàng tử cóc
Em là người anh yêu thương quý nhất
Có bao giở anh quên được tình em
Những nụ hôn em dâng tặng môi mềm
Anh khấp khởi mừng thầm vui trong dạ
Lòng em rộng gặp lòng anh biển cả
Đùa trên mây ta cưỡi gió thời gian
Vượt đường xa anh lội suối băng ngàn
Đừng để hồn nhau tím bầm trong đau khổ
Ta yêu nhau, trời ơi! Ai cách trở?
Để hoàng hôn xen lẫn giữa bình minh
Ngoài chữ thơ còn nặng nợ chữ TÌNH
Lỗi gì đâu sao em luôn bắt tội?
Mặc biển rộng anh sẵn lòng chờ đợi
Linh hồn anh luôn hoá dại vì em
Anh ôm em cùng gối cánh tay mềm
Bình minh dậy sáng tình ta mãi mãi.
15:30 07-03-2012