Nếu em là biển
Em không là biển cả!
Đâu biết anh nghĩ gì?
Em không là ngọn sóng!
Đâu thấy bờ xôn xao.
Xin đừng yêu biển xanh!
Vô tình và sâu thẳm
Dòng mênh mông, mênh mông
Cuốn thuyền đi bất tận.
Xin đừng yêu biển xanh!
Ru hồn người lữ khách
ào ạt, ào ạt tìm
Về khơi và lặng lẽ.
Nếu một lần làm biển
Anh hứa mãi là thuyền
Nếu một lần làm sóng
Anh hóa bờ dìu em.
Biển Chiều Nay
Thơ Hồng Tuyên
Chiều nay lòng biển xôn xao nhớ
Chỉ có em thôi bước lệ sầu
Chiều nay sóng biển buồn than thở
Chỉ một mình ôm trọn niềm đau…
Con sóng hát đưa em về bến mộng
Cuộc tình nào lắng đọng lúc em say
Rồi giông tố từ nơi nao ập đến
Làm tim em xao động đã bao ngày
Sóng vẫn thế cứ ồn ào muôn thuở
Như tình anh dào dạt lúc ban đầu
Nào ai biết khi ngàn trùng sóng vỗ
Sẽ nhấn chìm vạn vật dưới biển sâu
Em vẫn bước miên man trên bờ cát
Mà hồn em thơ thẩn tận phương nào
Con sóng vỗ vào chân em ào ạt
Chợt tình buồn như một giấc chiêm bao
Categories: Thơ tình
No Comments »
« Chuyện tình thu qua | Home | đôi chim xuân »