Cơm nguội
độc trong máu
Hạt cơm nguội vung vãi
Con ruồi xanh mĩm cười
Mọi linh hồn nhiễm dịch
Người tranh dành mưu toan
Máu không còn tinh khiết
Gốc cội thúi lâu ngày
Cây già khô cạn lệ
Nụ non trí tuệ nghèo
Giận mình còn hai mắt!
Mặt trời mọc càng xa
Trùng sâu không hóa bướm
Vạn vật vội trở già.
Categories: Thơ đời
No Comments »
« Hồ vọng ly | Home | Cơn mưa hạ »