Lời xưng tội
Thứ Bảy, Tháng Hai 25th, 2012Em muốn nói” yêu” nhưng lại sợ!
Sợ thời gian tiếp chẳng còn nhiều
Khi hương chín, buổi xuân dần cạn
sợ một mình ôm cảnh quạnh hiu.
Em muốn “yêu” nhưng rồi nín chặt
Chập chờn qua bóng gió anh về
Bàn chân nhớm, nụ cười thương nhớ
Đôi mắt buồn sâu thắm tái tê
Ngày chủ nhật linh hồn héo hắt
Nhà thờ xa mở cửa cho đời
Em tìm đến gục đầu bên Chúa
Anh đứng sau lệ rớt nghẹn lời
Cây thập tự bên ngoài ướt sũng
Mưa chiều nay nặng hạt không ngừng
Cho hai đứa rũ mình xưng tội
Từng phút trôi Chúa vẫn dửng dưng
Khinh cầu tắt nhà thờ khép cửa
Đường chẽ đôi một xuống, một lên
Anh ngoãnh nhìn lá hoa bũn rũn
Tiếng con thơ gọi vọng cha mình
Lòng tím ngắt biển người xám xịt
Về đi anh, mộng vỡ tan tành!
Tình chết cóng giữa màn sương khói
Muộn thật rồi duyên nợ mỏng manh…
Thôi ta mãi nhìn nhau là thế!
Như biển xanh tung sóng gọi bờ
Như núi xa đêm sầu đợi nguyệt
Mãi một đời dâng trọn ý thơ.