sự tích hoa hồng có gai
Thứ Năm, Tháng Hai 9th, 2012Trân trọng thân tặng bạn đọc nhân ngày lễ tình nhân 14- 02
Đêm hôm ấy có một con Yêu Tinh thật xinh đẹp, nó từ kiếp trước trở về trần gian.
Đứng giữa thế giới mênh mông của loài người, nàng Yêu Tinh đi lang thang rồi lạc vào một khu vườn lạ đầy hoa hồng, “hoa hồng lúc bấy giờ chưa hề có gai”.
Chủ nhân khu vườn là một chàng Thư Sinh nhưng không biết tại sao tóc anh ta bạc trắng đôi mắt mù lòa?
Nàng Yêu Tinh bay lơ lửng trên các đột hồng ngửi hết hoa này đến nụ khác,
Hương hồng thoang thoảng dễ chịu quá, lâu lắm rồi ta mới được tự do thưởng thức như thế này!
thôi thì cứ nằm đây ngủ một giấc mai hẳn tính!
Nói về chàng Thư Sinh; Anh là người hiền lương chăm chỉ yêu quý vườn hồng hơn cả bản thân mình.
Như mọi hôm tiếng gà đỗ canh năm chàng trai đã thức giấc lần mò ra vườn tay ve vuốt các cành hoa hồng rồi la lên!
Sao thế này ?
Trời ơi, hôm qua nó vẫn còn tươi cơ mà!…. rồi chàng ngồi bệt xuống đất ôm mặt khóc.
Nàng Yêu Tinh nấp trong bụi hồng bên cạnh nghe tiếng khóc cũng giật mình thức giấc.
Ai thế nhĩ?
Ông ta có thấy mình không thế?
ồ, mà sao ông ta lại khóc?
Nàng Yêu Tinh bắt đầu tò mò tìm cách đến gần hơn,
Nghe tiếng sọt xoạt chàng trai liền hỏi?
Ai đấy?… ai làm gì trong vườn tôi sáng sớm thế hả? ….
Chàng hét lớn với thái độ giận dữ
Ai đã làm gì cho các cành hoa gục héo thế này?
Nàng Yêu Tinh nghe tiếng hét, sợ quá lùi lại vài bước nhưng họ ở cách nhau không xa.
thật lạ, may quá ông ta không thấy mình!… nàng Yêu Tinh tự hỏi ?
Hình như ông ấy mù….nhìn gần ông ta cũng đẹp trai đấy chứ. Con Yêu Tinh đứng ngạc nhiên trước cảnh tượng lạ lùng lòng càng bối rối,
Sao các cánh hồng rụng hết nhỉ?…
hôm qua ta còn ngửi nó cơ mà, hay là vì linh khí của ta làm nó chết cả !
Bây giờ làm thế nào đây?
Ôi các cánh hồng rụng đỏ cả mặt đất, nàng Yêu Tinh cũng thấy đâu lòng
nàng Yêu Tinh đi tới đi lui thầm thì bây giờ chưa đến ngày ta đi đầu thai cũng không có chỗ nào để trú hay ta cứ tạm ở trong khu vườn này và cũng giúp các cây hoa sống lại coi như chụt lại lỗi của mình vậy.
Nghe nói trước đây Thư Sinh là một thầy giáo nhưng không biết tại sao một đêm anh ấy mù cả hai mắt bỏ làng ra đi và đến đây sinh sống.
Quanh vườn anh trồng đầy hoa hồng, hàng ngày anh sống bằng cách cắt các cánh hồng mang ra chợ bán, số tiền kiếm được anh dùng mua một ít thức ăn còn lại mua tất cả phân bốn cho hoa, anh quý các cành hồng hơn cả mạng sống của mình.
Đã qua một tuần nàng Yêu tinh âm thầm chăm sóc vườn hồng, đêm đêm nàng hứng những giọt sương trời ủ lên trên các nụ hoa mới lớn dùng hơi thơ của mình thổi vào từng gốc hồng.
mặt trời vừa lên các cánh hồng tươi tỉnh hơn rung rinh trước gió. Trong thời gian đi lại trong khu vườn nàng Yêu Tinh luôn theo dõi nhất cử nhất động của chàng trai lạ, càng ngày nàng cảm thấy thương hại người Thư Sinh bên cuộc sống cô đơn trống vắng.
Nàng thầm thì!
Nhưng ta cứ giấu mãi thế này trước sau gì cũng lộ, chi bằng mình cải trang thành nam giới để gần gủi chàng
Thế rồi nàng quyết định làm người hàng xóm đến thăm
có ai ở nhà không thế? Nàng gọi với!….
Ai đấy?… chàng Thư Sinh bước ra trả lời!
xin lỗi, cô gọi tôi à?
Nàng Yêu Tinh giật mình, anh ấy biết mình sao?…
ồ không hình như giọng mình vẫn là con gái!… chết rồi…
nàng Yêu Tinh tự trấn tỉnh mình, à không!
tôi là trai anh ạ, tôi ở làng bên cạnh đi ngan qua thấy vườn anh hoa đẹp quá nên tò mò vào xem ấy mà!
Chàng thư sinh lịch sự cúi chào, mời anh cứ tự nhiên!
Xin lỗi tôi cứ tưởng anh là gái bởi… giọng … thôi bỏ qua nhé!
Nàng Yêu Tinh cũng lanh miệng, không …không sao…có vài người cũng nói vậy anh ạ!
À tôi tên là Ngọc Gai, anh gọi tôi Gai là được rồi!
họ cùng nhau đi dạo trong vườn hồng thật vui vẽ
từ đó hai người thành đôi bạn láng giềng
Ngọc Gai thường đến nhà chàng Thư Sinh vào chiều tối giúp chàng trai chăm sóc vườn hồng,
Chàng thư sinh có bạn cũng vui lên hơn. Có bàn tay ngọc Gai chăm sóc các cánh hồng lớn nhanh như thổi.
Một hôm Ngọc Gai vào phòng chàng Thư Sinh nhìn thấy một hộp gỗ chạm trỗ rất đẹp, cô tò mởm ra xem trong ấy có rất nhiều bài thơ tình, lời thơ cảm động khiến nàng rơi nước mắt.
Thì ra trước đây chàng đã có một mối tình đâu buồn thật tội nghiệp.
mỗi lần chàng Thư Sinh cắt hồng đem bán lại viết một bài thơ để vào hộp, có bài viết như thế này “ hoa rơi”
Hoa nở bên đời hương gió lay
Hồn ta gởi trộn dáng hoa say
Dấu rằng đôi mắt không còn mộng
Mười ngón tay run đợ cánh gày
Nếu còn kiếp nữa cho ta chết!
Hóa trọn thân tàn giọt nắng mai
Ôm lấy sương đêm đơm thắm nụ
Cho hoa tươi mãi giấc xuân đầy.
ôi nhiều quá… nhiều bài thơ tha thiết quá!
Cả người nàng Gai như có điện chạy nóng dần lên, mình yêu anh ấy sao?
Mình điên mất, chợt nghỉ đến rồi lại buồn.
Nàng thầm nói một mình!… tại sao trước đây mình không hóa thành con gái nhỉ?… nàng thở dài….
Thôi, muộn rồi nếu chàng ấy biết mình là yêu tinh thì chàng sợ chết khiếp được
Tôi đã biết em rồi!…từ sau cánh cửa vọng lại ,nàng Gai giật mình tái mặt dừng như muốn ngã, nàng lùi lại mấy bước miệng ấp úng
Anh!… anh đã!…
Chàng Thư Sinh liền nói, anh đã biết em là con gái chứ!
Nàng Gai thở nhẹ, thế mà em cứ tưởng!!!
Em tưởng gì vậy, chàng hỏi?
Không , không ạ mà anh biết em là con gái từ khi nào thế?
Chàng thư sinh lần tìm nắm tay nàng Gai và nói với giọng trìu mến ,anh biết em từ cái hôm đầu tiên chúng mình cùng xách nước ấy. Vô tình chạm tay em, tay con trai gì mà mềm mại nhỏ nhắn như thế lại thêm giọng nói nhưng anh không thổ lộ bởi anh sợ có điều gì đó nên em không tiện nói thật với anh thôi.
Giận rồi, vậy là anh không thật với em!
Chứ em có thật gì với anh đâu? ….nàng Gai ngã vào vai chàng thư sinh cả hai ôm nhau cùng cười.
Tình yêu của họ bắt đầu chớm nở. Họ khắn khít bên nhau như đôi chim không rời ,ngoài vườn hồng như hiểu ý hớn hở vương mầm đơm hoa say cánh.
Hương hồng loan tỏa cả không gian bay lên đến tận thiên đình
Không bao lâu chuyện truyền đi khắp nơi, vườn hồng chàng thư sinh mù đêm đêm có nàng thiên nga bay lượn.
Người này truyền miệng sang người nọ, “ tò mò” dân chúng rình rập kéo nhau đi xem nhưng khi họ đến vườn hồng chỉ thấy một cô thiếu nữ sinh đẹp tuyệt trần.
Nàng Gai kiều diễm nhẹ nhàng lễ phép quý trọng mọi người, giọng cô cất lên trong như chim hót. Ai cũng thương yêu Ngọc Gai
Một năm trôi qua đã đến ngày nàng Gai đi đầu thai
Vì quá yêu thương chàng Thư sinh, nàng Gai nấn ná ngày này hẹn ngày khác
Đêm nay ngoài trời bất thường sét đánh sấm chớp rung chuyển cả bầu trời không đỗ một giọt mưa vòm mây đỏ ửng, dân làng ai nấy đều hoảng sợ.
Nàng Gai biết đó là lỗi của mình làm thiên đình nổi giận, buồn vô cùng lòng đau đớn
Nàng bước vội vào phòng lúc chàng Thư Sinh đang ngủ say viết thư từ giã, Ngọc Gai hôn nhẹ lên trán người mình yêu rồi ra vườn ôm các cánh hồng khóc nức nỡ.
Các giọt nước mắt lăn tròn qua các cánh hồng chảy dài xuống thân hoa dừng lại như chờ đợi điều gì? một tia chớp xanh rú lên rợn người, nàng Gai biến mất trong đêm tối.
mặt trời lên đầu ngọn tre, ngoài hiên các con chim sẻ ríu rít như mọi ngày
chàng Thư Sinh thức giấc,”Ngọc Gai, Ngọc Gai” em đâu rồi?
sao em dậy sớm thế? Chàng gọi liên hồi nhưng không thấy Ngọc Gai trả lời, vôi vàng khoát áo đứng dậy lần mò ra vườn
Gai ơi! Gai ơi!!!
Cả không gian như lạnh lẻo, thật lạ lùng các giọt nước mắt đêm qua bỗng sáng lên như những giọt thủy tinh rọi vào mặt chàng Thư Sinh như có phép màu, mắt chàng nhấp nháy rồi mở toan.
Linh tính như mách bảo có chuyện chẳng lành, chàng chạy vào phòng trên bàn còn bức thư từ giã. Chàng Thư Sinh gào khóc thảm thiết khô cả họng, Gai ơi! Gai ơi!… sao em lại bỏ anh như vậy?
từ lâu tôi đã biết em không phải là người nhưng đã làm sao???
Em đã mang lại cho tôi những ngày hạnh phúc con tim tôi sống lại vì yêu em. Chàng lăn lộn bên vườn hồng hai ngày hai đêm, các giọt nước mắt của chàng cũng vương đầy các cánh hồng rồi cũng lăn nhẹ qua các giọt nước mắt của nàng Gai xen kẻ đều nhau cứng lại thành những chồi gai. Chàng Thư Sinh kiệt sức chết đi bên gốc hồng. Dân làng ai náy đều thương sót cảm động.
Từ đó dân gian đến ngày chàng Thư Sinh qua đời họ xem như ngày lễ tình nhân, dùng cành hồng tượng trương cho một tình yêu đẹp và cũng từ đấy hoa hồng luôn có gai những giọt nước mắt chung tình cũng không kém phần tinh khiết và bén nhọn. Tình là đề tài muôn thuở luôn mang đến cho chúng ta những màu xanh, hơi thở dịu ngọt, một trái tim không biết mệt mỏi rung theo thời gian đến tận giây phút cuối cùng.
Bật mí: Hoàng Trúc xin thú thật với các bạn đọc, từ nhỏ đến lớn chưa được nhận hoa hồng lần nào vì mê hoa hồng nên tưởng tượng ra đấy thôi chứ hoa hồng có gai từ lúc nào HT không hề biết đâu. Chúc các bạn nữ trên hành tinh này sẽ nhận một cành hồng vào ngày đấy,và các bạn nam nhớ mua hoa tặng người mình yêu nhé!