Hai mùa lá đỗ
Thứ Ba, Tháng Hai 7th, 2012Hoàng Trúc ngày 01- 02 – 2012
Cũng từ đấy, tôi yêu anh và nhớ!
Bóng chiều đi lòng hết ngóng lại chờ
Gió đã về,nghe mùa còn xa lắm
Buổi thu già ngơ ngát những cành trơ.
Cũng từ đấy, đêm có người ôm mộng!
Nỗi vui buồn gõ cửa giấc mơ hoang
Màn sương khói cõng hồn lang thang mãi
Tháng ngày trôi quên cả những nhọc nhằn.
Anh cũng thế, yêu tôi và thầm lặng!
Giấu bên đời đi lại mảnh vườn thơ
Anh không thể, tôi đây càng không thể
Lén nhìn nhau qua hình ảnh cũ mờ.
Từ buổi ấy, thu trong tôi rất đẹp!
Đến diệu kỳ lộng lẫy bóng tình nhân
Như chiếc lá khát mưa trong đêm hạ
Lòng ước ao từng bước sát lại gần.
Hương xuân tới, tôi lần mò vườn nhớ!
Lục tìm hoài nào thấy bóng hình tôi
Thơ đậm nét vuốt ve người xa lạ
Xuân thật buồn từng bước ngắm trăng trôi.
Đời chật hẹp, ước mơ xinh cũng hết
Viết gì đây khi tình đã không còn?
Anh vẫn đó nhưng hồn chia trăm ngỏ
Quên em rồi, anh có thấy vui không?
Ngày lặng lẽ bên đời thôi trau chuốt
Bóng đêm về cũng chẳng mộng làm chi
Hình ảnh cũ tôi đốt thành tro bụi
Dòng thơ quen bóp nát bỏ đi rồi.
Cứ như thế sáng đêm về một lối
Bỗng chiều qua anh ghé tặng cành hồng
Nhớ em nhiều, em có nhớ anh không?
Thu lại đến nhưng thu không còn đẹp
Đôi lá vàng say mùa bay theo gió
Ôm cành hồng tôi lặng lẽ quay đi.