Trôi vào dĩ vãng

Posted by Hoàng Trúc on Tháng Một 4, 2012

Nghiêng bờ mộng bãi tình hiu hút

Ngày tháng xa mờ nhạt dấu yêu

Ơi !dã tràng ngàn năm chở cát

Xin cho ta gởi hộ bao điều

Ngày cứ hết và đêm cứ đến

Sóng sô mình, sóng vỗ gần xa

lời ai, gởi vu vơ bờ bến?

chiều cuối đông thơ thẩn mỗi ta.

mộng lạc lối mà tình vẫn nhớ

người càng xa dạ héo càng nhiều

nhạc ai ru khúc tình tan vỡ

điệu lý buồn rưng rức bởi yêu

xin được chết cho hồn loan gió

đến bên anh thỏ thẻ ngàn lời

tựa vai xanh ngã vào vùng ngực

say thật rồi! nghe tiếng “yêu em”

giọt nước mắt êm đềm rĩ rã

cõi u mê sống dậy lần mò

hồn em đây cắn đi anh nhé

ngây ngất rồi đêm lại tiếp đêm

trong điên dại lặn tìm hơi cũ

nhưng chỉ là huyền ảo tả tơi

tiếng rĩ riếc về khuya khát vọng

từng hồi vang buốt tận chân trời

biển vẫn hát vô tình suốt khiếp

em còn yêu dẫu hết ngày mai

đâu mưa cũ, về đây nắng mới?

vằng vặt trăng nghiêng bóng đọa đầy.

Last modified on Tháng Một 4, 2012

Categories: Thơ đời, Thơ tình
3 Comments »

« | Home | »

3 Responses to “Trôi vào dĩ vãng”

  1. VuMienThao Says:

    không đề

    chợt tan chóp sóng cuồng si
    hoàng hôn thay áo nhu mì biển em
    lại ầm ào xoáy vào tim
    từng cơn lốc xé vụn tiềm thức yêu
    ném tôi về phía rong rêu
    nụ hôn nhạt
    cũng ít nhiều nợ nhau
    có không
    không có
    phù du
    tình như bọt biển tan vào mênh mông

    VMT

  2. VuMienThao Says:

    hi hi! anh có 4 con và 1 tiểu đội cháu (nội-ngoại đề huề) mai mốt có gì anh nhất định “cầu viện” để được em chia sẻ mà. yên chí nha! chúc vui

    SƯỞI ẤM MÙA

    phía em
    biển cồn cào ngã nghiêng sóng xanh sóng bạc
    dã tràng ngo ngoe càng rêu se cát tụ dấu chân ngày
    muống biển lã ngọn hồn, chấp chới đón giọt mùa non bấc
    nắng xám da trời
    hoa biển nhớ nhung ai?

    lốc gió xóay tròn
    gom bầm nỗi nghễnh đau của cát
    hải âu nghiêng chiều nắng úa
    khoanh tròn vòng nhớ vào mây
    xôn xao biển
    cồn cào em
    bao nỗi chờ nỗi đợi
    giọt xuân nồng nàn sưởi ấm mùa đông

    cắt sợi nắng phương anh, gửi về em hong tóc nhớ
    cột vào mây để không quên hương đất – hương người
    và môi hoa đêm trở gió
    đợi tháng giêng về
    hong lại lửa tình quê!

    VMT

  3. Mai Chiêu Sương Says:

    Cứ yêu cho hết tháng ngày
    Yêu cho tê liệt tim nầy mới thôi.
    Anh là thế đó em ơi.
    Đã yêu…mặc kệ đất trời yêu thôi.

Leave a Reply