Kiếp phù dung
một ngôi đền chăm cổ thất lạc không nhiều người biết đếntại quảng nam đà nẵng
Bổng dưng giọt lệ rơi thành đá
Trời đất ngậm ngùi nhìn thế nhân
Thả gió hoa bay nhuộm lối hạ
thấy người ta mộng còn bâng khuâng
Trăm năm một thuở tình ơi hỡi!
Gối nợ chăn ơn xin trả dần
Thân xác lên men thì đã hết
Phù dung một kiếp lạnh muôn phần.
Categories: Thơ đời, Thơ tình
1 Comment »
« Xuân nhật Ngày xuân | Home | Hạt bụi ra đi »
Tháng Mười Hai 26th, 2011 at 2:24 Chiều
CẢM PHÙ DUNG
Có tàn vẫn… phù dung đấy em.
Là một đời hoa lộng cánh mềm
Là một loài hương, hương thuần khiết
Khác với hương người…thân bướm đêm.
Anh biết đời nay ngàn thứ giả,
Giả nhân, giả nghĩa, giả toàn khoa,
Trái tim em cũng lai hàng giả
Đã nói yêu người, lại…thương ta??
Anh quí phù dung dù ngắn ngủi
Vẫn còn giữ được một kiếp hoa
Cũng hơn người đẹp yêu…lừa bịp
Lén bán thân ngà, bán trái tim.
Anh buồn nhân thế. Quí phù dung
Vẫn giữ tiết trinh đến tận cùng
Biết giữ tình hoa cùng nhật nguyệt
Héo đó rồi tươi thắm thủy chung.
MAI CHIÊU SƯƠNG
26/12/2011