Buồn
(cảm tác bài thơ buồn Viet Dương Nhân )
Đếm từng canh nỗi buồn ê ẩm
Chăn gối nào hay biết giá đêm!
Cảnh đông tuyết rụng trắng thềm,
Thương đời phiêu bạc, thương em càng nhiều.
Nơi đất khách điều hiu bóng nguyệt
Nhớ quê nhà nhớ tiếng lá rơi
Đêm nay thao thức bên đời
Bóng em xa quá trăng vời vợi trông.
Mộng cứ tưởng mà lòng lo sợ
Ngày trôi mau tình ngỡ mơ hồ
Thuyền em gió thổi bến mô?
Anh về sông nước nhấp nhô cỏ rều.
Dĩ vãng xa cảnh nghèo thiếu hụt
Sợ em buồn thân buộc tha phương
Mộng còn ngây ngất người thương
Biển đời sáng tối phố phường đổi thay.
Tay vịn gió – ào – bay vạn nẻo…
Người mong tình dạ héo thâu đêm
Bao giờ tay nựng má em?
Nỗi buồn bốc khói đâu thèm kiếm ta.
Categories: Thơ đời, Thơ tình
2 Comments »
« ĐếN PHÚ NINH | Home | Hạn »
Tháng Mười Hai 5th, 2011 at 6:29 Chiều
Bao giờ tay nựng má em?
Nỗi buồn bốc khói đâu thèm kiếm ta. HT
————
má em nhìn , không dám nựng
chỉ sợ chuồn chuồn bay xa
—————————
mấy hôm rồi lão rừng mất biệt
theo cánh chuồn mãi miết rong chơi
bỏ đây trống một khoảng trời
cỏ cây nghiêng lá thơ rời rạc bay.
lê hoàng trúc |
———————–
sang nhà biết RỪNG đi đâu
gió mưa cũng mặc THƠ sầu cũng cam
chúc vui!
Tháng Mười Hai 5th, 2011 at 7:34 Chiều
ĐỪNG BUỒN NỮA EM
Có những giọt nước mắt
Làm nhói trái tim anh
Giọt nước mắt tình nhân
Chảy thành thơ lai láng.
Có những giọt nước mắt
Thành cơn mưa lãng mạn
Mỗi khi hờn em khóc
Làm lòng anh nát tan.
Giọt nước mắt miên man
Trôi anh vào hiu quạnh
Trôi anh vào hoang lạnh
Rưng rức một niềm đau.
Kể từ mình giận nhau
Anh buồn như núi lở
Anh buồn như đá vỡ
Rơi xuống vực u minh.
Anh sợ giọt lệ tình
Mỗi khi buồn em khóc
Thành dòng sông ngăn cách
Không cho anh gần em.
Thôi đừng khóc nữa em
Cho anh hôn đôi mắt
Hút khô từng giọt lệ
Xóa cơn buồn lê thê.
MAI CHIÊU SƯƠNG
05/ 12/ 2011