Mẹ ơi! năm nay con không gói bánh chưng vì trong vườn không có lá chuối cả, chỉ có lá riềng nước
rất mỏng và nhỏ nên con chỉ gói bánh tét thôi. Mỗi đòn nhỏ một gan tay nhưng cũng ngon Mẹ ạ.
đừng buồn Mẹ nhé! con gái của Mẹ nhớ Mẹ nhiều
Cứ đến xuân lại nhớ về quê tổ
Nhớ mẹ hiền, nhớ mùi cám lên hương
Hoa đào nở, con én đùa trước gió
Ve vẫy chào réo gọi những mầm xanh.
Đêm giao thừa chiếc bánh chưng mẹ gói
Lá chuối xanh mỗi lớp một niềm vui
Bánh năm nay đẹp như con gái mẹ!
Da mịn màng và cũng đượm nét duyên.
Pháo nổ rồi lụp bụp phía ngoài hiên
xác hồng bay xếp thành đường hạnh phúc
Ngày vu quy tôi theo chồng tá túc
Xa mẹ hiền khuất vạn dặm trời mây.
Chiếc mủng tròn ngày cũ vẫn còn đây!
Từng hạt nếp thiếu hơi bàn tay mẹ
Mười năm tròn bên đời con lặng lẽ
Cũng tập tành thay mẹ gói bánh chưng.
Nếp xứ người rời rạc có… là mừng
Thêm hạt đậu cũng không bùi, không dính
Cặm cụi gói với lòng con thầm kính
Khẽ thầm thì như có mẹ ngày xưa
Bánh chín mềm, ngoài trời lợp đợp mưa
Như chân mẹ từ ngàn xa vừa đến.
Tôi gục đầu khấn thầm bên ngọn nến
Đĩa bánh chưng như muốn nói thành lời
xuân lại về!
con mời mẹ, mẹ ơi!
Ngọn nến cười tỏa bùng tràn hơi ấm
Trong nhớ thương dòng lệ trào ướt đẫm
Bánh trên tay tôi khẽ nuốt nghẹn ngào
Con thường chờ mẹ trong cõi chiêm bao
Khi đêm xuống mẹ đừng quên mẹ nhé!.