Cành xoan chiều
Đông trở gió đưa người khuất nẻo
Ánh trăng lên lấp ló đầu cành
Em về một bóng không anh
Trăng lần dấu cũ soi nhanh dặm đường
Rồi trăng lặn gối hương kề má
Tình mong lung như hạ trông mưa
Qua song lay động bóng dừa
Gió đi, đông lại người xưa chưa về
Hoa mãi ngậm lời thề trăng nước
Người trong mơ một bước đời xa
Cành xoan đứng dựa chiều tà
Lắng nghe tiếng hạc réo già hoàng hôn.
Categories: Thơ tình
2 Comments »
« Giao mùa | Home | Tửu sầu qua đông »
Tháng Mười 5th, 2011 at 12:14 Chiều
Hoa mãi ngậm lời thề trăng nước
Người trong mơ một bước đời xa
Cành xoan đứng dựa chiều tà
Lắng nghe tiếng hạc réo già hoàng hôn.
—-
ra biển rồi cũng về với suối
từ cơn mưa lắng đọng tình xa
sông hởi!mưa sẽ về sám hối
thắm đặm tình trong những giọt phù sa
sao lâu quá không thấy tin tức gì vậy HT?
có phiền gì cứ nói, để đừng ray rức riêng nhau!!?
chúc em và gia đình hạnh phúc.
Tháng Mười 5th, 2011 at 3:54 Chiều
xin lỗi nhé mấy hôm nay trúc bận quá không vô blog được nhưng trúc có xem blog của hai anh, chưa họa lại được đợi em ngồi thuyền cho đắc đạo rồi trả lời nhé!…. cười…..