Đông
Mây xám vây quanh một khoảng trời
Gót ướt đường về không bóng nguyệt
Thương quì rét lạnh, cánh nghiêng rơi
Xa nhau anh có còn lưu luyến
Một chút yêu em, nhớ chuyển lời
Dẫu biết hư không và mộng mị
Tim hồng ai ấp giữa chơi vơi???
Categories: Thơ tình
4 Comments »
« Gió tình yêu | Home | Thu ngập ngừng »
Tháng Chín 23rd, 2011 at 5:00 Chiều
Trong lúc hàn huyên cùng người bạn (Nguyên Phan) Bạn Phan có giới thiệu cho anh về thơ Hoàng Trúc. Chiều nay vội vã “Tìm em” quả thật anh bất ngờ. Chỉ 1 bài thôi, (anh chưa đọc được nhiều) Bài thơ tựa đề “Đông” thất ngôn tứ tuyệt, Thật bất ngờ về cái Thơ chuẩn mực, điêu luyện, tự nhiên. Em quả là một ánh hào quang trong thơ Việt Nam.
Chúc em sống mãi với đời thơ.
Tháng Chín 23rd, 2011 at 5:16 Chiều
cám ơn anh Nguyên Thuong, đã vào xem trang thơ. anh là anh em của Nguyen Phan đúng không ? “chúc em sống mãi với đời thơ”vậy thì anh phải là người luôn xem thơ nhé!
Tháng Chín 25th, 2011 at 2:30 Chiều
Hoa lệ
Chờ cho trôi hết kiếp người
Sầu gieo bạc gối, nụ cười ai mua?
Ví trăng kiều diễm nào thua
Hồng nhan bạc phận đắng chua một đời.
Qua gương nét nguyệt chưa vơi
Trời cao đất rộng biết nơi nào dừng
Tóc xuân trước gió ngập ngừng
Tình ai gọi vọng, xin đừng gởi em.
Tháng Mười 17th, 2011 at 4:45 Sáng
http://www.youtube.com/watch?v=Ab_5bWOlyVE
THE WHITE SEASON/ MÙA TRẮNG
Đêm mơ mùa sang trắng tinh, ngồi thương nhớ anh
Đàn rên, đàn ru, đàn rung phím tơ. Ôi tiếng ca ngọt ngào đã xa
Mơ đường loang trắng trong cho tình nhân ái ân, quyện nhau với tay. Anh có bao giờ còn nhớ không anh?!
***Từng đêm thổn thức đê mê
Ngồi đây sầu nhớ lê thê
Cuộn lên từng cơn tình say
Trào dâng, trào dâng, trào dâng
Mùa thương gởi gió đâu đây. Nụ hoa còn hương hàm tiếu.
Cho áo ai hường để cuốn về khơi
Không gian dường như trắng tinh, bày ra chữ tình
Ai nấc, ai khóc, ai cười, ai hờn ai oán để gió toan bay về xuôi