Tôi kể lên đây một câu chuyện có thật!
Ngày ấy chị tội gặp một người, họ là bạn học cũ. Rồi cùng nhau mơ mộng ở lứa tuổi 30 cái tuổi qúa thì thời bấy giờ. Nhưng chị vẫn giữ được nét xuân xanh của mình.
(nồi nào úp vung náy) người con trai đã có một tai nạn trong đời,nên chân tay không trọn vẹn. Chi tôi và anh đều nghèo khó họ sớm hiểu nhau.
Cũng may trời đất nơi đây mưa nắng thuận hòa. Họ yêu nhau nồng thắm ,ngày tháng êm đềm trôi, 20 năm cùng chia xớt ngọt bùi, đắng cay, trãi qua nhiều gian nan trong cuộc sống nhưng họ chưa bao giờ là vợ chồng trên giấy tờ cả.
Anh chở hàng, chị bán thúng, tảo tầng dành giụm. Cuộc sống ổn định anh thành công hơn,nhà hai ba cái, tiền ngân hàng không thiếu…
Bổng một hôm anh báo rằng sẽ lấy vợ , một cô bé độ tuổi con gái anh ta. Đám cưới được tổ chức sau đó một tuần ( lắm tiền đổi vợ lắm nợ vợ gồng)
Chị đã ngoài 50 tuổi những chuỗi ngày sao đó các bạn có còn mơ không?
Đóa quỳnh nở muộn
Tôi viết lời thơ kể với ai
Câu chuyện ngày xưa mảnh nguyệt gày
Vạn vật lặng chìm trong giấc ngủ
Trăng vàng soi bóng đóa quỳnh say
Anh đem thương nhớ lùa môi ấm
Hương tỏa chưa nồng mưa nhỏ cay
Mắt ngọc vương sầu theo tháng tháng
Bên đời hiu quạnh một hồn mây.