Thơ tình: Tạo hóa trớ trêu
*****
Ta chợt mộng ôm nàng trong tha thiết
Dáng yêu kiều nhẹ lướt dưới ngàn sao
Ta chợt nghe nỗi lòng đau khôn xiết
Buông vòng tay em nhẹ bước qua cầu.
Mộng vỡ rồi linh hồn bay lơ lửng
Biết tìm đâu hơi thở ấm mùa thu?
Thôi lặng lẻ đi về căn gác nhỏ
Nhận bao đêm kiếp sống một nghiệp tù.
Ôi tạo hóa sao người không cân nhắc
Có ta rồi, sao có cả trăng sao?
Để hôm nay lệ rơi mờ khóe mắt
Gió về đâu xin gởi những giọt sầu???
Categories: Thơ tình
No Comments »
« Thơ tình: Vành trăng cô đơn | Home | Thơ tình: Tiếng chim xưa »