Thơ tình: Trở về Sơn Trà
Em đứng đó như linh hồn tượng đá
Gió trùng khơi thổi nhẹ lạnh vai gày
Tiếng sóng biển gọi bờ xô vội vã
Nghe rì rào gợi lại khúc thu xưa.
Sơn Trà ơi, bao năm gội nắng mưa!
Có giữ lại dấu chân mình ngày ấy!
Mảnh trăng xa trót gởi lời thề dại
Kìa lá khô rơi vỡ một hồn thu.
Em về đây, em về để tìm ai?…
Tìm cát bụi hay vết sầu năm cũ?…
Những nụ hôn chưa bao giờ ấm đủ
Những vòng tay chưa chặt để dìu nhau.
Muộn màng rồi ngày dài lẫn đêm thâu
Anh xa quá đắm chìm vòng danh lợi,
Em biết rồi tình ta không vĩ tuyến
Mà sao lòng mãi lạc đỉnh sương rơi???
Categories: Thơ tình
No Comments »
« Thơ tình: Mảnh trăng sầu | Home | Thơ đời: »