Một chút lắng đọng trong tôi
*****************************
Chúng ta sợ tuổi xuân trôi đi nhưng lại luôn chờ mùa xuân đến.
Chúng ta luôn cầu nguyện,sau khi chết mình sẽ trở thành một thiên thần Nhưng lại bỏ quên mất một điều;
Từ khi mẹ cho ta tiếng khóc chào đời, chúng ta đã là một thiên thần rồi.
Song, để xây dựng một hình hài cùng một tâm hồn đẹp, thì quả ư là khó.
Thời trai trẻ, đôi chân cường tráng, đôi mắt nhìn xa, ta cố chạy qua nhiều cánh đồng xanh tốt
Vượt qua ngàn sông núi. Bỏ lại sau lưng muôn vàn cảnh đẹp mà vẫn thấy bước chân mình còn châm chạp quá.
Khi tuổi đã về chiều,chầm chậm dạo trên các con đường mà mình đã đi, từng bước, từng bước…
Sao con đường lại ngắn thế này?
Thượng đế hãy thương xót , xin ban cho con cái chết êm đềm trong giấc ngủ. Nhưng mỗi cơn mộng tôi thường khao khát, nhìn thấy ánh bình minh vào buổi sáng ngày hôm sao.
Ta luôn bảo mình, con tim nên nhận biết những lời yêu đương trong giả dối, đêm nay tôi lại thao thức, trăn trở “lời nói một cô gái bán hoa”, chiều hôn qua…?
Categories: Thơ điên
No Comments »
« Thơ tình: | Home | Thơ tình: Trái tim không hồn »