Thơ tình: Buồn ơi
Khóc đi buồn ơi! Lệ mi rơi cùng.
Đêm nay trăng khuya một mảnh khuyết chung
Gởi hồn đi hoang cùng mây nước
tìm lại một thời yêu xa xôi.
Khóc đi buồn ơi! Nghiêng bờ tóc rối
Dấu vết thăng trầm trăm mối rỉ đau
Ta hỏi ta khi tóc chớp phai màu
Ngày tháng tàn trái tim còn hối hả
Lại lần nữa yêu điên cuồng vội vã
Rồi đêm về heo hắt một màn đêm
Ngày nào đó mưa nắng có êm đềm
Con tim ngủ mang theo nhiều mộng mị.
Con tim ngủ rồi con tim chẳng biết chi
Con tim thở trong miền đầy băng tuyết
Chiều hôm qua cơn gió về xao xuyến
Tim không còn nghe tiếng gọi mùa thu.
Categories: Thơ tình
2 Comments »
« Thơ tình: Họa hình | Home | Thơ tình: Giấc thu »
Tháng Ba 6th, 2011 at 9:39 Chiều
Đêm nay trăng khuya một mảnh khuyết chung
Ai gởi hồn đi hoang – ta cũng đi cùng
Lướt gió cỡi mây nhắm về cung nguyệt
Mặc sức vẫy vùng trong yến tiệc mê say
Dẫu biết đời người- trăm nỗi đắng cay
Và ngổn ngang những điều không có thật
Em hãy để trái tim mình làm đất
Cho mộng mơ bén rễ đâm chồi
Cho hoa nở bừng trong buổi sớm tinh khôi
Em sẽ thấy mình tràn đầy hạnh phúc.
Tháng Ba 7th, 2011 at 11:33 Sáng
À ơi
À ơi! Một giấc mộng vàng,
Ôm lòng thi sĩ mơ màng cõi tiên
Kiếp này ta chẳng nên duyên
Để tim hóa đất gởi miền trăng khôn
Nhờ trăng nuôi giúp nên hồn
Trời se con tạo mong còn nhận nhau
Ngổn ngang trăm lối địa đào
Thật hư, hư thật biết đâu lần tìm?…