Thơ đời:
Thứ Hai, Tháng Ba 28th, 2011***
Xa xa sương rụng giữa hoàng hôn
Màu tím vỡ tan giấc mộng còn
Ngàn dặm sơn hà mây phủ kín
Kìa trăng vừa ló mảnh con con.
***
Xa xa sương rụng giữa hoàng hôn
Màu tím vỡ tan giấc mộng còn
Ngàn dặm sơn hà mây phủ kín
Kìa trăng vừa ló mảnh con con.
Em đứng đó như linh hồn tượng đá
Gió trùng khơi thổi nhẹ lạnh vai gày
Tiếng sóng biển gọi bờ xô vội vã
Nghe rì rào gợi lại khúc thu xưa.
Sơn Trà ơi, bao năm gội nắng mưa!
Có giữ lại dấu chân mình ngày ấy!
Mảnh trăng xa trót gởi lời thề dại
Kìa lá khô rơi vỡ một hồn thu.
Em về đây, em về để tìm ai?…
Tìm cát bụi hay vết sầu năm cũ?…
Những nụ hôn chưa bao giờ ấm đủ
Những vòng tay chưa chặt để dìu nhau.
Muộn màng rồi ngày dài lẫn đêm thâu
Anh xa quá đắm chìm vòng danh lợi,
Em biết rồi tình ta không vĩ tuyến
Mà sao lòng mãi lạc đỉnh sương rơi???
*****
Đừng gọi sầu về trên lá thu
Chiều lên sương rụng áng mây mù
Rừng đêm xào xạc tàn thu cọ
Như gọi tiếng lòng man mác ru
Ta vẫn cùng em trong lạnh lẻo
Linh hồn lưu lạc chốn hoang vu
Bao giờ trăng xuống soi tim vỡ
Cứu mảnh tình riêng thoát ngục tù.
*****************************
Chúng ta sợ tuổi xuân trôi đi nhưng lại luôn chờ mùa xuân đến.
Chúng ta luôn cầu nguyện,sau khi chết mình sẽ trở thành một thiên thần Nhưng lại bỏ quên mất một điều;
Từ khi mẹ cho ta tiếng khóc chào đời, chúng ta đã là một thiên thần rồi.
Song, để xây dựng một hình hài cùng một tâm hồn đẹp, thì quả ư là khó.
Thời trai trẻ, đôi chân cường tráng, đôi mắt nhìn xa, ta cố chạy qua nhiều cánh đồng xanh tốt
Vượt qua ngàn sông núi. Bỏ lại sau lưng muôn vàn cảnh đẹp mà vẫn thấy bước chân mình còn châm chạp quá.
Khi tuổi đã về chiều,chầm chậm dạo trên các con đường mà mình đã đi, từng bước, từng bước…
Sao con đường lại ngắn thế này?
Thượng đế hãy thương xót , xin ban cho con cái chết êm đềm trong giấc ngủ. Nhưng mỗi cơn mộng tôi thường khao khát, nhìn thấy ánh bình minh vào buổi sáng ngày hôm sao.
Ta luôn bảo mình, con tim nên nhận biết những lời yêu đương trong giả dối, đêm nay tôi lại thao thức, trăn trở “lời nói một cô gái bán hoa”, chiều hôn qua…?
*****
Đêm nay ta gởi hồn cho gió
Tìm chút hương thừa tận phố xa
Bất chợt mưa rơi hồn vụn vỡ
Canh tàn trơ trụi một mình ta.
*****
Anh hay về bến cũ
Thăm lại con đò xưa
Bao năm rồi không nhớ?
Chuyện chuyến đò đêm mưa.
Câu duyên chưa trao trọn
Con nước vỗ xa bờ
Biết lần yêu là khổ
Chút giận hờn vu vơ
Năm tháng trôi thầm lặng
Làm tan giấc mộng lành
Hoa trên dòng êm ái
Người tìm người mong manh
Anh ở đầu ngọn sónng
Em về cuối dòng hương
Như ngưu lan, chức nữ
Tình mãi hoài vấn vương.
*****
Ta ngủ yên trong lòng ngực rộng
Gió hui hui thổi nhẹ bên tai
Nửa đêm nghe tiếng mưa rơi vỡ
Bờ liễu ngoài hiên ngọn bấc lay.
Mở cửa canh tròn trăng rụng xuống
Sương rơi đôi hạt ướt vai gày
Lúa hương đất mẹ tràn hơi thở
Mới nhớ trời quê lũ ngập đầy.
Tiếng thu khẻ động giấc nồng
Lá vàng theo gió ngỏ đông nép mình
Tóc mây vóc nhạn xinh xinh
Ủ trong nhung lụa giậc mình trông ra
Oanh kêu, sẻ gọi ngân nga
Ngỏ nhà khách đến, người xa lặn tìm
Bóng chiều đẩy bạc cánh chim
Trăng thu vừa ló liễu tìm vóc tơ
Ai về cảnh cũ có mơ?
Hay đùa trăng gió hồn thơ nhạt lời
Vườn hôm trăng xuống trăng chơi
Bạn xưa bước vội, hoa rơi ngậm ngùi.
Khóc đi buồn ơi! Lệ mi rơi cùng.
Đêm nay trăng khuya một mảnh khuyết chung
Gởi hồn đi hoang cùng mây nước
tìm lại một thời yêu xa xôi.
Khóc đi buồn ơi! Nghiêng bờ tóc rối
Dấu vết thăng trầm trăm mối rỉ đau
Ta hỏi ta khi tóc chớp phai màu
Ngày tháng tàn trái tim còn hối hả
Lại lần nữa yêu điên cuồng vội vã
Rồi đêm về heo hắt một màn đêm
Ngày nào đó mưa nắng có êm đềm
Con tim ngủ mang theo nhiều mộng mị.
Con tim ngủ rồi con tim chẳng biết chi
Con tim thở trong miền đầy băng tuyết
Chiều hôm qua cơn gió về xao xuyến
Tim không còn nghe tiếng gọi mùa thu.
Thoáng chân mây nhớ lại một bóng hình
Bao năm dài ta làm kẻ điêu linh
Ngắm sao rơi ôm lá vàng mơ mộng
Thu đến, thu đi thầm thì trông ngóng
Mãi vô hình chìm lặng giữa không gian.
Chiều hạ vàng ngỏ vắng tôi lang thang
Nắng ru nhẹ cây cỏ buồn man mác
Mơ màng vẽ tên hoa lên mặt cát
gió vô tình thổi nhẹ xóa tên em.