Thơ tình: Mưa hoang
Những tháng năm ta còn em ở lại
Lá mùa thu nào có nghĩa gì đâu
Sao bây giờ mỗi lá chứa niềm đau?
Đến tan nát và ngập tràn nhung nhớ.
Em xa ta bến bờ đêm trăn trở
Có lẻ nào em chẳng thấy xót xa
Con đường đó bước chân đêm nghiệt ngã
Anh tội gì sao em bổng quay đi?…
Câu yêu thương ngày trước có lẻ gì?…
Nụ hôn nồng khiến lòng anh tê dại
Ở cõi nào tìm lại được ngày ấy
Anh nguyện làm cát bụi đến bên nhau.
Tronh bơ vơ cho vơi những giọt sầu
Trong khắc khỏi tim rung về dĩ vãng
Xin một lần em qua làn gió vắng
Gọi mưa về đọng lại chút hương xưa.
Categories: Thơ tình
1 Comment »
« Vọng sầu ca | Home | Thơ tình: Cơn gió vô hình »
Tháng Hai 24th, 2011 at 2:44 Sáng
Ô kìa ! chiếc lá vàng rụng xuống
Những vòng tròn xao xuyến lại lạc nhau
Chuyện yêu đương là thế – là niềm đau
Tim vỡ vụn và hồn hoang rướm máu
Đối diện bóng đêm mắt nhìn đau đáu
Giữa hư không em có lạc lối đi về
Nghe cung nguyệt dạo khúc nghê thường tình ái
Réo rắt .. chơi vơi – lòng ta tê dại
Xin một lần tìm lại chút hương xưa