Chiếc lá mong manh
*****
Sáng mùa thu lá vàng rơi vào ngỏ
Chiếc xe qua hoa trắng phủ một màu
Lệ ứa trào trái tim chợt buốt đau
Một lần cuối đưa bạn về cõi mộng.
Trời hôm ấy muôn màu ôm tan tóc
Chiều hôm nay rượu chẳng biết mời ai
Nâng lên nhiều, thả xuống vẫn còn đầy
Men nếp đắng một mình càng thêm đắng.
Bên mộ xanh tàn hương qua chưa lạnh
Mời bạn này hãy uống cạn hơi men!…
Categories: Thơ đời
2 Comments »
« Hồng mã | Home | Vọng sầu ca »
Tháng Hai 26th, 2011 at 6:02 Chiều
Bên nén hương tàn có hơi men
Bạn uống ta say giữa đêm đen
Bá Nha – Kỷ Tử (1) gương người trước
Vòng đời đâu dễ có mấy ai
(Bá Nha và Tử Kỳ là đôi bạn tri kỷ người Trung Quốc.)
Có thể nói trong một đời người đâu dễ có bạn thân. Và trong “Chiếc lá mong manh” của Hoàng Trúc, ta bắt gặp một tình bạn thật cảm động và chận thật
“…Chiều hôm nay rượu chẳng biết mời ai
Nâng lên nhiều thả xuống vẫn còn đầy…”
Người ta cảm nhận được sự trống vắng, nhớ thương bạn da diết của Hoàng Trúc” …Men nếp đắng một mình càng thêm đắng …”
Có lẽ người bạn ở nơi thẳm xa của Trúc rất vui và cảm ơn cuộc đời đã cho mình làm quen với Trúc.
Tháng Hai 28th, 2011 at 12:51 Chiều
Cám ơn những lời phân tích của Anh nhiều, thơ không làm cho Hoàn Trúc chảy nước mắt mà lời phân tích làm mình rơi lệ đấy.