Thơ tình: Cơn gió vô hình
Xin một lần ôm anh trong giấc ngủ
Chưa một lần ta hứng nụ hôn say
Gặp một lần nghe hương tỏa mây bay
Trong khoảnh khắc con tim rồ thức dậy
Anh thì thào gởi vào cơn gió xoáy
Em âm thầm thương nhớ ngón tay đan
Muộn màng rồi cơn mộng giữa thế gian
Anh nức nỡ khi màn đêm buông xuống
Con thuyền tình chìm dần trong cát lún
Giọt lệ sầu em gõ nhịp thâu canh
Chiều hạ buồn gọi khe khẻ tên anh
Mong ngày tháng mang đi niềm thương nhớ
Trả lại em giấc nồng thôi trăn trở
Bên một người chăn gối đã bao năm.
Categories: Thơ tình
3 Comments »
« Thơ tình: Mưa hoang | Home | Tiếng mưa ngâu »
Tháng Hai 24th, 2011 at 12:07 Chiều
À ơi !
“Tay anh em hãy tựa đầu
Trăm con chim mộng về bay đầu giường…”
Nhạc mưa sợi nhớ sợi thương
Sợi gieo trong gió sợi vương trên đầu
Xuân đi để lại nỗi sầu
Con bươm bướm trắng bay đâu mất rồi
Hạ về xin gởi bờ môi
Nụ hôn nồng cháy đơn côi tháng ngày
Ước rằng sau giấc ngủ say
Mộng vàng như thật ngất ngây hương nồng
Tháng Hai 26th, 2011 at 8:54 Sáng
“Em hát đi ru mây hạ vàng, hạ trắng lang thang miên mang tình buồn…”
Hay quá!
“Hạ về xin gởi bờ môi
Nụ hôn nồng cháy đơn côi tháng ngày
Ước rằng sau giấc ngủ say
Mộng vàng như thật ngất ngây hương nồng”
Bây chừ em đã có chồng
Mộng vàng yên giấc, sao nồng cơn say???
Tháng Hai 28th, 2011 at 12:56 Chiều
Bảo Lâm ơi!cậu và gia đình khỏe không? Cho Trúc gởi lời thăm hết nhé,à quên một chuyện rất quan trọng chưa cám ơn bảo lâm về bửa tiệc rắn ,ngon quá. Bảo lâm viết thơ lục bát hay lắm, nhớ thường họa thơ Trúc nhé.