Thơ tình: Mùi thạch thảo
Vẫn biết hoa xưa dòng thạch thảo
Một thời mơ mộng đón rồi đưa
Nhưng nay hoa đã thành xa lạ
Lối gió hương bay ta ngắm nhìn.
Đêm nay trăng lạnh mây giăng phủ
Đọc lại trên cành một giọt sương
Ngửa mặt sương rơi lòng chợt khóc
Người xưa tình cũ tràn nhớ thương.
Ta muốn dấn thân vào dốc rượu
Thả hồn cho gió cuốn đi xa
Thân đây trao cả loài hoa dại
Cho dạ ngủ vùi trong xót xa.
Categories: Thơ tình
3 Comments »
« Thơ tình: Vọng trăng | Home | Buồn xuân »
Tháng Một 10th, 2011 at 12:48 Chiều
Ý chà, ý thơ hay quá!! chắc bé Trúc say bí tỷ rồi!
Tháng Một 10th, 2011 at 2:52 Chiều
sao rồi, khỏe không? họa thơ lại đi chứ
Tháng Hai 26th, 2011 at 11:10 Chiều
Xót xa dạ ngủ vùi trong mộng
Hoa dại thân trao ở chốn nào
Gió cuốn đi xa hồn theo gió
Dốc rượu đôi bầu ta dấn thân
Nhớ thương tình cũ người năm ấy
Chợt khóc trong lòng thấy nhẹ vơi
Sương rơi đọng lá trong như ngọc
Mây lạnh trăng tàn khuất nẻo xa
Thạch thảo một đời vẫn hoa xưa.
Ngắm nhìn lối gió – gió hương bay
Hoa xưa ấp ủ thành xa lạ
Đâu rồi cái thưở đón với đưa