Thơ tình: Chuyện hoa xuân
Anh hái tặng em nhánh lộc vừng
Anh bảo chờ khi hoa hé nụ
Là ngày anh kể chuyện hoa xuân.(1)
Năm ấy tôi về lá mới thay(2)
Vườn mai lớm chớm nụ xuân gầy
Nghe trong hơi thở làn hương mới
Và cả trời xuân ướt cỏ cây.
Thấp thoáng xa xa một dáng đào
Ngập ngừng tôi đến hỏi đôi câu
Trông qua mày liễu bờ môi thắm
Vội vã lòng trai xuân gởi trao.
Thế rồi tôi có cả mùa xuân
Thổn thức mộng mơ chẳng phút ngừng
Nàng cũng như ta yêu lẫn nhớ
Nụ hôn trao tặng ngày ta đi.
Tôi xuống thành đô em cách xa
Mấy mùa thư gởi gấm lời ngà
Tháng năm mong đợi hồi âm đến
Heo hắt đêm nằm ta trách hoa.
Chiều thu gió lạnh sớm tràn qua
Thương nhớ người xưa vội bước tìm
chợt biết hoa xưa về cát bụi
lời người bở ngở lòng xót xa.
Căn bệnh hiểm nghèo cướp mất em
Dòng thư đẫm lệ lúc cơ hàn
Xin anh đừng nhớ loài hoa dại
Như giấc mơ hồng đêm cuối xuân.
tình đến rồi đi như gió bay
hồn hoa rụng xuống có ai hay
trời gieo cay đắng và oan nghiệt
sao bẻ tơ duyên trọn kiếp này.
Từ đó tim mình luôn khắc sâu(3)
Tìm nơi hoang vắng thả u sầu
Gặp em sắc bướm, hồn ve cũ
Xin tỏ một lần xoa nỗi đâu.
Em có hờn ghen có giận không
Thời gian em gởi kẻ hai lòng
Sao em không nói và không nói?
anh đã yêu rồi em biết không?…
Categories: Thơ tình, Thơ xuân
No Comments »
« Trăng xuân | Home | Thơ tình: Bằng lăng tím »