Thơ tình: Người trăng
Hoa trăng nở rộ giữa vườn trăng
Bờ tóc buồn đi bạc mấy phần
Có phải ngủ quên vườn lão hóa
Hay nàng nắng rọi tóc cháy dần.
Tôi nào nhìn thấy người trăng ấy
Dạ gởi thơ hồng guột mối dây
Sáng sáng mơ màng qua lối hạ
Người trăng thầm lặng ẩn đâu đây
Mong một ngày kia ai đến ngỏ
Thịt da đàn ấy tỉnh hay say?
Nghe lời ta gọi qua tiếng sáo
Kìa nguyệt liêu trai lộ giữa ngày.
Đưa tay hòng với bờ trăng xuống
Lỡ tiếng loan đồng đánh thức mây
Bất chợt trời xanh thay áo tím
Xin mây chớ đậy lấp trăng gày.
Categories: Thơ tình
No Comments »
« Thơ tình: Mãi một mùa xuân | Home | Thơ tình: Mơ hoa »