Khiếp nghèo
*****
Đời bạc thân ta chẳng kém gì
Chén cơm, manh áo thiếu đôi khi
Nhà không, tiền hụt, bạn chưa có
Một bóng, tôi buồn lệ lâm ly.
Xứ khách chiều thu trời giăng tím
Hay hồn ta tím một đường đi
Cớ sao ta phải lìa đất mẹ ?
Tại đất hay trời chẳng biết chi.
Thôi thì cứ sống thế đi!
Có cơm thì nuốt, không thì nằm queo
Ai thương cát bụi cho theo
Không vườn, không ngõ, kiếp nghèo lang thang.
Categories: Thơ đời
No Comments »
« Động tiên | Home | Mời anh về thăm quê em »