Thơ tình: Hoa lộc vừng
Hận anh nên giấu mặt không lời
Dù trăng có sáng nhưng nào tỏa
Cho lá còn xanh vàng tả tơi.
Anh hỏi người xưa để làm gì?
Cô đào ngày ấy chẳng còn chi
Bao mùa thu chết rồi thu chết
Một bóng chân quê nhạt má thì
Anh đừng đến nữa tìm em nữa
Em giận, em hờn đứng dưới mưa
Em khóc đây này, mi rụng cả
Không ai lau giúp giọt lệ vừa,( đ ổ)
Categories: Thơ tình
No Comments »
« Thơ tình: Môi đắng | Home | Thơ tình: Dạ hương »