Thơ tình: Hoa ban trắng
Dưới trăng tóc dạ bạc trắng đầu
Mòn mỏi thời gian có thấy đâu!
Tuổi nguyệt trên kia là bao nhỉ?
Phận đào trước gió mấy mùa ngâu?
Ngày xưa anh nói về thăm nhỏ
Em đợi sông bồi lấp biển sâu
Cơn gió bay qua cười khúc khích
Thầm thì người ấy chuyện cau trầu.
Cơn mê một phút như sụp đổ
Lạnh tím làn son những thu sau
Đêm cuối, cánh hồng rơi xuống nhẹ
Gọi tên người ấy mộng bay vào.
Một mùa xuân nữa anh về đến
Bóng nắng qua chân lòng xuyến xao
Tìm hỏi cô Đào người xứ mộng
Nhà xưa hoa trắng phủ một màu.
Categories: Thơ tình
No Comments »