Thơ tình: Cánh lan chiều
Bóng em đảo lại, tôi say nắng vàng
Đường về nhan nhản mộc lan
Em cười, tôi ngỡ muôn ngàn hương bay.
Trời chung trong trẻo áng mây
Một người mê mãi theo ai một mình
Kiếp này làm kẻ điêu linh
Thuyền tôi có bến mà tình gởi em.
Cơn mưa giữa hạ êm đềm
Mong ai đỗ lại bên thềm bán thơ
Nhìn tôi em chẳng nghi ngờ
Em nào có biết thằng khờ yêu hoa.
Categories: Thơ tình
No Comments »
« Điệu gày | Home | Động tiên »