Thơ tình: Tiếng ru
Em đi bỏ lại vườn xuân
Bỏ tôi đầu ngõ, bỏ vừng còn xanh
Bỏ con sông nhỏ, bỏ vành trăng trôi.
Lên thành đô chốn xa xôi
Theo màu nhung lụa mà thôi cỏ đồng.
Bên trời anh vẫn ngóng trông
Vườn xuân tẻ nhạt, dòng sông vắng người.
Còn đâu những tiếng em cười!
Còn ai để ngắm bóng người vô ra.
Điệu gày mai nhạt nét hoa
Bóng buồn bệ liễu nhạt nhòa tiết thu
Cung cầm nguyệt vắng tiếng ru
E sương ngại gió mây mù đến chung
Chớ rung tán bách, cành tùng
Mà ta cứ ngỡ dáng nhung lần về.
Dù hoa rã cánh rụng huê
Lòng ta vẫn giữ lời thề năm xưa.
Categories: Thơ tình
No Comments »
« Thơ tình: Năm Én chịu lấy chồng | Home | Thơ tình: Biển nhạt »